Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1674: Thần Đế Hi giải vây (2)

Loại hậu bối có bối cảnh siêu cấp này, hiển nhiên bọn họ không dám tranh đoạt.
Ngay cả Thần Đế cũng không thể đánh vỡ phòng ngự, cho dù những Thần Hoàng bọn họ xông lên cướp cũng không cướp nổi.
Lục Trần núp bên trong màn sáng màu xanh, không hoảng sợ chút nào, tâm trạng vui vẻ, nhàn nhã nhìn Hỏa Thần nói: “Tiền bối, hôm nay là ngày đại hôn của Võ Minh, ngươi lại đại náo hiện trường hôn lễ ở chỗ này, có phải rất mất phong độ không?”
Sau khi Lục Trần kích hoạt phòng ngự của Lục Giới châu, hắn cơ bản là không e ngại công kích của một Thần Đế, cứ thản nhiên nhìn vào Hỏa Thần.
Hai mắt Hỏa Thần nghiêm túc nhìn chằm chằm màn sáng màu xanh bên ngoài người Lục Trần, dường như không nghe thấy lời hắn nói. Suy tư vài giây, hắn tiếp tục giơ tay lên, thi triển gần bảy thành sức mạnh, đè màn sáng xuống.
Ầm, rắc!
Màn sáng màu xanh chịu đựng sức mạnh bảy thành của Hỏa Thần, rốt cuộc bị rung chuyển, thần lực hỏa diễm mênh mông chấn cho màn sáng run rẩy, phát ra tiếng răng rắc, chỉ thấy phía trên màn sáng màu xanh có thêm một vết nứt.
Trong lòng Hỏa Thần khẳng định chắc chắn, thứ pháp bảo phòng ngự mà thanh niên có được là Thần Đế khí.
Hơn nữa không phải là loại bình thường.
Hỏa Thần cảm thấy mình cần ra tay toàn lực, phá trong mấy phút mới có thể phá được phòng ngự của đối phương.
Sắc mặt Lục Trần bình tĩnh, bĩu môi nói: “Tiền bối, đừng uổng phí tâm tư, ngươi không làm gì được ta.”
Mặt ngoài thoạt nhìn Lục Trần ung dung đến cực điểm, thật ra trong lòng có chút khẩn trương, cũng may hắn đột phá Đại Đế, sức mạnh phòng ngự khi thúc giục Lục Giới châu tăng lên, nếu không đã gần như không gánh được công kích của Thần Đế.
“Tiểu tử, cho ta pháp bảo này thì ân oán giữa chúng ta thanh toán xong.” Hỏa Thần dùng giọng điệu thương lượng nói.
Lục Trần trợn trắng mắt, tức giận nói: “Tiền bối, dù gì ngươi cũng là một Thần Đế, làm sao lại thích mơ giữa ban ngày?”
Hỏa Thần nghe thấy Lục Trần giễu cợt, ngọn lửa quanh người dâng lên, lạnh lùng cười: “Tiểu tử, ngươi thật sự nghĩ ta không làm gì được ngươi sao?”
Vẻ mặt Lục Trần thành thật đáp lại: “Ừ.”
“Phụt.”
Hỏa Thần suýt nữa tức hộc máu, tiểu tử này đã chẳng thèm đặt Thần Đế như hắn vào mắt, lại nghiêm túc đáp lại một chữ ừ, đây là đang giễu cợt hắn sao?
Hơn nữa trước mặt mọi người, việc hắn không đánh bại nổi phòng ngự của Thần Vương khiến hắn mất hết cả mặt mũi, sắc mặt đỏ lên.
“Ta xem ngươi có thể kiên trì bao lâu?” Hỏa Thần lạnh lùng nói, làm bộ muốn ra tay, có điều dường như Hỏa Thần bỗng nhiên nhận ra dị động, tay dừng ở giữa không trung, ngẩng đầu nhìn phía sau.
Ở nơi cuối cùng của trời đất, một dòng nước màu đen mãnh liệt tuôn tới đây, nước đen như mực, bao trùm vòm trời, trời đất tối sầm, biến thành một vùng đêm tối, đưa tay không thấy năm ngón.
Trong bóng tối tràn ngập một luồng năng lượng tử vong lớn mạnh, khí lưu tử vong cuồn cuộn gầm thét, như có sức mạnh cắn nuốt sinh cơ vạn vật trong trời đất.
Một màn trời tối tăm ngăn cách tầm mắt của mọi người, ai nấy chìm trong bóng tối, ngay cả người bên cạnh cũng không nhìn thấy.
Lục Trần phát hiện thân hình nhóm người Tây Môn Vũ, Minh Tử biến mất không thấy, chỉ có thể nhìn thấy Hỏa Thần trước mặt.
Hỏa Thần nhận ra người đến là ai, nhíu mày, nói: “Bạch Hi, ngươi lợi dụng màn trời u ám bao vây ta là có ý gì?”
“Bạch Hi.”
Lục Trần nghe thấy cái tên này, vẻ mặt chấn động, vội vàng ngắm nhìn xung quanh, nhưng mà, trong tầm nhìn hiện ra một vùng tối đen như mực, không phát hiện bóng dáng của Thần Đế Hi.
Vẻ mặt Lục Trần ngạc nhiên, Thần Đế Hi cũng tới à.
Một người lại một người Thần Đế đến, chẳng lẽ là tới tham gia đại hôn của Võ Minh sao, điều này không hợp lý, Võ Minh không có mặt mũi lớn như vậy.
Ngay sau đó, trong lòng Lục Trần bắt đầu căng thẳng khó hiểu.
Suy cho cùng giữa hắn và Thần Đế Hi có mối ‘thù hận’ không hóa giải được.
“Đừng làm mất mặt Thần Đế.” Một giọng nói lạnh như băng truyền đến từ trong bóng tối, không có vị trí xác thực, dường như tới từ bốn phương tám hướng.
Hỏa Thần nghe nói như thế, khoát tay, ném trách nhiệm ngược lại trên đầu Lục Trần, nổi giận đùng đùng nói: “Tiểu tử này quá khinh người, vừa nhìn hắn là thấy tức giận, rất muốn đánh cho hắn một trận.”
“Quên đi, hay là bàn bạc chuyện chính trước?” Hỏa Thần lầm bầm lầu bầu nói, sau đó xoay người, biến mất ở trong bóng tối.
Mặc dù màn trời u ám của Bạch Hi mạnh mẽ có thể vây khốn Thần Đế một lát, nhưng không trói được hắn.
Hỏa Thần rời đi khiến trong lòng Lục Trần thấp thỏm, thiếu nữ Hi có thể ra ngoài gặp mặt hắn hay không, có thể giống như hai Thần Đế trước đánh cho hắn một trận hay không?
Khi trong đầu Lục Trần hiện lên các loại suy nghĩ phức tạp, toàn bộ bóng tối rút đi, gặp lại ánh sáng mặt trời.
Lục Trần há miệng, muốn nói điều gì, nhưng một câu cũng không nói nên lời.
Trên mặt tất cả mọi người tại đây đều lộ ra vẻ giật mình, bởi vì lúc trước bóng tối bao phủ mặt đất, nhất định là Tử Vong Nữ Thần xếp thứ ba bảng Thần Đế hiện thân, chỉ là không biết hiện thân làm cái gì.
Sau đó, mọi người lại nhìn về phía Lục Trần, phát hiện Hỏa Thần không thấy đâu.
Những người khác không biết vì sao Tử Vong Nữ Thần xuất hiện, nhưng nhóm người Minh Tử và Tà Vô Không biết, Tây Môn Vũ đã nói với bọn họ Lục Trần là người của Thần Đế Hi.
Tây Môn Vũ ngẩn người tại chỗ, trên mặt tràn đầy vẻ buồn bực và khó hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận