Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1689: Hai Chu Dương Huy

“Chu công tử, mời đi theo ta.” Một vị Thần Hoàng cụp mắt nói, làm ra tư thế mời.
Rất nhanh, Chu Dương Huy cùng với một số Thần Hoàng bước vào một tòa nhà nào đó.
Lục Trần nhìn bóng lưng rời đi của Chu Dương Huy thì đứng tại chỗ trầm tư. Chạm mặt đệ tử của Vận Mệnh thành chủ tại Thâm Uyên giới là một việc hắn chưa từng nghĩ tới. Nghe hắn nói, hình như Vận Mệnh thành chủ có chuyện cần giao dịch với con thằn lằn lớn đó.
Lục Trần hơi bất ngờ, Vận Mệnh thành chủ có cấp bậc Giới Chủ, tu vi thông thiên triệt địa không gì không làm được, sao lại xin thằn lằn lớn giúp đỡ chứ.
Nhưng sau đó, Lục Trần nghĩ tới nhóm Võ Thần đường đường là cấp Thần Đế, vậy mà còn đến nhờ vả một Thần Vương là hắn, vậy nên Vận Mệnh thành chủ có chuyện nhờ vả một Tạo Giới cảnh cực hạn như thằn lằn lớn cũng không phải là không thể.
Trong lòng Lục Trần đột nhiên có một suy nghĩ.
Muốn tiếp cận dị tộc đứng đầu và lấy được tin tức, có lẽ hắn có thể nhờ vào thân phận của Chu Dương Huy.
Thế là, Lục Trần đi đến tòa nhà mà Chu Dương Huy vừa vào, ẩn thân chui vào bên trong. Chẳng bao lâu sau, Lục Trần đã thấy vài Thần Hoàng và Chu Dương Huy trong sân, vừa mỉm cười bảo Chu Dương Huy đợi mấy ngày rồi họ sẽ mau chóng thông báo cho Hắc Sa thành chủ trở về.
Sau khi nhóm Thần Hoàng rời đi, Chu Dương Huy ngồi trên băng ghế đá, tay vuốt lệnh bài chìm vào suy tư.
“Đông Dật Lưu, ta nhất định phải vượt qua ngươi, thành đệ tử chân truyền của sư phụ.” Chu Dương Huy thầm nói một cách đố kỵ.
Chu Dương Huy là một người rất có dã tâm, tuy đã thành đệ tử ký danh của Vận Mệnh thành chủ nhưng vẫn chưa đủ, bởi vì đệ tử ký danh của sư phụ tương đối nhiều và cũng không được quan tâm mấy, tuyệt học của sư phụ sẽ truyền cho đệ tử chân truyền và không có phần cho đệ tử ký danh.
Sư phụ còn trăm năm nữa mới quay về thành Vận Mệnh, Đông Dật Lưu vẫn chưa được truyền thừa tuyệt học.
Chỉ cần hắn đột phá vào Thánh Đế cảnh trong vòng trăm năm rồi tăng cảnh giới lên thì hắn có thể khiêu chiến với Đông Dật Lưu rồi.
Cho tới nay, Chu Dương Huy chưa từng đánh giá cao Đông Dật Lưu, một mực khoe khoang là cùng cảnh giới không ai sánh được, miễn mình và Đông Dật Lưu ở vào cùng một cảnh giới thì mình có lòng tin sẽ đánh bại được hắn.
“Ai?”
Đúng lúc này, Chu Dương Huy cảm nhận được một chút dao động, thình lình nhìn về phía trước - nơi không gian gợn sóng chớp động, sau đó một thanh niên xuất hiện.
“Ngươi là ai?”
Chu Dương Huy bình tĩnh hỏi, đôi đồng tử tràn ngập sát khí sắc bén như chim ưng.
Lục Trần đương nhiên không trả lời câu hỏi của hắn, bóng người hóa thành một luồng ánh sáng rồi bắn tới chỗ hắn.
“Muốn chết.”
Chu Dương Huy thấy thanh niên vừa xuất hiện này dám tấn công hắn, trên khuôn mặt khôi ngô nở nụ cười khẩy. “Bùm”, tu vi bộc phát, năm ngón tay xòe ra, bắn ra năm thần hồng sáng chói, lực công kích mạnh mẽ vô cùng.
Lục Trần giơ bàn tay tỏa ánh sáng, bề ngoài như một lớp pha lê lấp lánh, xinh đẹp và chói mắt, năm luồng thần hồng bắn vào lòng bàn tay, lần lượt bị triệt tiêu, không gây cho Lục Trần một chút sát thương nào.
Đúng lúc này, sắc mặt Lục Trần khẽ biến, bởi vì hắn cảm nhận được vài luồng dao động mạnh mẽ đang đến cực nhanh, tay vốn đang tấn công Chu Dương Huy lại đột nhiên thay đổi phương thức, trực tiếp chộp lấy lệnh bài của kẻ đối diện, trong khi người kia chưa kịp phản ứng thì hắn đã cướp lấy lệnh bài và đưa vào trong nhẫn không gian.
Cùng lúc đó, ngoại hình Lục Trần bắt đầu thay đổi triệt để, biến thành vẻ ngoài của Chu Dương Huy, màu sắc của áo bào trên người, chiếc nhẫn trên ngón tay và màu sắc của đôi giày đều giống hệt với Chu Dương Huy.
Vì vậy, ở đây tức khắc có hai Chu Dương Huy.
Ngay khoảnh khắc Lục Trần dịch dung xong xuôi, vài Thần Hoàng giáng xuống, nhìn thấy cảnh tượng ở đây mà mắt trợn tròn.
Lúc đầu họ đã đi rồi nhưng chợt cảm nhận được có đại đạo dao động, bèn lập tức quay lại, tuy vậy không ngờ rằng chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi vừa đi rồi trở lại.
Từ một Chu công tử, biến thành hai Chu công tử rồi.
“Bắt hắn lại.” Chu Dương Huy chỉ vào Lục Trần, nghiêm nghị nói.
Qua một phen đấu tay đôi thăm dò ngắn ngủi vừa nãy, Chu Dương Huy nhận ra thanh niên đột ngột xuất hiện này có thực lực vô cùng ghê gớm, không hề kém hắn. Bây giờ thấy Thần Hoàng dị tộc xuất hiện, hắn mới cảm thấy yên ổn rồi mở lời ra lệnh.
“Không biết ai cho ngươi lá gan mà lại dám giả mạo ta.” Lục Trần trào phúng nhìn Chu Dương Huy.
Chu Dương Huy nghe Lục Trần nói vậy, vốn định phẫn nộ nhưng lại đột nhiên trợn mắt lên, vì hắn phát hiện thanh niên đến với ý đồ không rõ này đã hóa thành hình dáng của mình.
Dịch dung lúc nào vậy chứ.
Tốc độ dịch dung này nhanh quá rồi đấy.
“À ừm, ai trong các ngươi mới là Chu công tử vậy?” Mấy Thần Hoàng dị tộc bên cạnh nhìn Lục Trần rồi nhìn sang Chu Dương Huy, hai Chu công tử giống nhau như đúc hoàn toàn không phân biệt được.
“Là ta.” Chu Dương Huy vội trả lời.
“Là ta.”
Đây là Lục Trần trả lời một cách chậm rãi, tốc độ trả lời của hai người khác nhau, nhưng giọng nói về cơ bản là giống hệt.
“Chẳng cần biết ngươi là ai và vì sao theo dõi ta, nhưng điều ngu ngốc nhất chính là quyết định giả mạo ta, ngươi chết chắc rồi.” Chu Dương Huy nhìn chằm chằm Lục Trần một cách âm u và lạnh lẽo: “Chịu chết đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận