Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 570: Liễu Khuynh Thành thất vọng

Còn có dưới đáy Ma Long vực, một nam một nữ có tu vi cảnh giới Thánh Vương đã đồng quy vu tận không biết qua bao nhiêu năm lại sống lại.
Vì vậy, gặp lại Nhậm Tiêu Dao là việc nằm ngoài dự liệu của Lục Trần, nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Ngoài ra, bởi vì Cung chủ Thư Thánh cung được sinh mệnh thể khác loại sinh ra, sinh mệnh vĩnh hằng, Cung chủ Cầm Thánh cung Nhậm Tiêu Dao cũng đang sống. Vậy có phải hai vị Cung chủ Hoạ Thánh cung cũng còn sống hay không?
Nghe câu hỏi của Lục Trần, Nhậm Tiêu Dao thổn thức thở dài nói: "Ngoại trừ ta và mục đồng còn sống, những người khác đã chết."
Nhậm Tiêu Dao không hề nói đùa, mặc dù võ giả chỉ cần có một dấu vết nguyên thần và tìm được một thi thể thượng đẳng là có thể có cơ hội sống lại.
Đặc biệt là nguyên thần của võ giả càng mạnh thì tỷ lệ hồi sinh càng cao.
Nhưng không có gì là tuyệt đối, bọn họ cũng không thể duy trì được mãi mãi, chỉ là có thủ đoạn của riêng mình.
Lục Trần cảm thấy đối phương còn sống cũng tốt, ít nhất có thể chỉ điểm cho sư muội sáu đại cầm khúc của hắn.
Nhậm Tiêu Dao bên cạnh đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, tuy rằng hắn chỉ là hư ảnh nhưng cảm giác ớn lạnh bao trùm khắp cơ thể như muốn đông cứng hắn vậy.
Nhậm Tiêu Dao cảm thấy khó hiểu trong lòng: "Sao thế nhỉ, trong lòng ta đột nhiên có dự cảm không tốt."
Liễu Khuynh Thành ở một bên tấu đàn, ánh sáng xanh đỏ xung quanh biến thành những nốt nhạc xoay quanh Liễu Khuynh Thành rồi hoá thành những giai điệu êm tai nhất.
Liễu Khuynh Thành ngẩng mặt lên cười, đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn Lục Trần, nàng cười ngọt ngào nói: "Sư huynh, sư muội vừa mới học được cầm khúc này, còn chưa vận dụng vào thực chiến. Không thì sư huynh ngươi tới trải nghiệm đi, xem khúc này của muội đàn như thế nào nhé?"
Tuy Liễu Khuynh Thành vừa mới đánh đàn nhưng cũng không phát động công kích của cầm khúc, đặc biệt là sau khi học được cầm khúc này vẫn chưa có cơ hội thưc chiến nên nàng rất muốn tìm người thử một lần.
Vậy thì, nhắm vào sư huynh nhà mình.
Lục Trần kinh ngạc liếc tiểu sư muội nhà mình, chỉ thấy một nụ cười nghịch ngợm trên gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của đối phương.
Đôi mắt to khẽ chớp như thể đã coi bản thân hắn là đối tượng thí nghiệm.
Lục Trần có hơi buồn cười trong lòng, liền hỏi: "Công kích nguyên thần đúng không? Có thể thử xem."
Liễu Khuynh Thành trừng mắt, khẽ cười nói: "Ừ, ký hiệu âm luật sẽ hoá thành ngọn lửa công kích nguyên thần của võ giả."
Nói đến đấy Liễu Khuynh Thành ngưng cười, trên mặt lại đầy cười dịu dàng nói: "Nếu sư huynh không chịu nổi cũng đừng có khóc nhè đó nha. Nếu ngươi nói dừng ta sẽ ngưng đàn."
Lục Trần sờ sờ mũi, chẳng lẽ với thực lực hiện tại của hắn, ngay cả lực công kích của sư muội cũng không chịu nổi sao?
Bất kể tiếng đàn là công kích vật lý hay công kích nguyên thần, Lục Trần vẫn đủ tự tin có thể hạ gục nó, hắn nói: "Sư muội ngươi tấu đi."
Những ngón tay ngọc mảnh mai của Liễu Khuynh Thành dao động trên dây đàn, những nốt nhạc xung quanh nhảy múa trên bầu trời bay về phía Lục Trần rồi lần lượt xâm nhập vào đầu hắn.
Giây tiếp theo, Lục Trần có cảm giác đau rát ở thức hải giống như bị lửa thiêu đốt.
Mặc dù cảm giác bỏng rát rất dữ dội nhưng vẫn còn có thể chịu được.
Lục Trần xuất hiện trong thế giới thức hải, phát hiện những nốt nhạc xanh đỏ đang tụ lại trên thức hải, chúng hoá thành những mũi tên lửa toả ra nhiệt độ rất cao.
Khi những mũi tên lửa lao vào thức hải đã xảy ra một vụ nổ lớn.
Những mũi tên lửa nổ tung bao trùm toàn bộ thức hại, tạo nên những cơn bỏng rát.
"Liệt diễm chước hồn, thì ra là như vậy." Lục Trần lẩm bẩm: "Tiếng đàn không ngừng, âm thanh xuyên thấu lực lượng vô hình, tiến vào trong thức hải rồi liên tục hoá thành những mũi tên lửa. Kẻ yếu hơn có thể chịu được loại công kích này, phỏng chừng nguyên thần sẽ bị thiêu rụi đến nỗi không còn hình dạng."
"Sư muội, có thể ngưng được rồi." Lục Trần nói.
Chỉ trong vài giây, Lục Trần đã có cảm giác đau đớn, chứng tỏ uy lực của cầm khúc này không tệ. Dù sao thức hải nguyên thần của hắn cũng mạnh hơn nhiều so với thức hải của võ giả cùng cảnh giới.
Hơn nữa, Liễu Khuynh Thành vừa mới tu luyện không bao lâu, công kích phát ra có thể khiến hắn cảm thấy đau rát đã là rất tốt rồi.
"Sư huynh, thế mà ngươi chẳng xảy ra chuyện gì cả." Liễu Khuynh Thành nói với giọng điệu chán nản khi nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của Lục Trần.
Nàng còn tưởng rằng mình tu luyện lâu như thế đã thành thạo cầm khúc công kích nguyên thần cường đại này. Nhưng không nghĩ rằng sau khi tấu xong, sư huynh lại có thể không đổi sắc mặt, giống như liệt diễm chước hồn mà nàng tấu ra chẳng có tí uy lực nào cả.
Trong thức hải của Lục Trần, một ngọn lửa màu đen xẹt qua, sau đó không còn một chút dấu vết nào của ngọn lửa bao trùm lên thức hải nữa.
Lục Trần mỉm cười nói: "Sư muội, không phải vì công kích trên nốt nhạc mà ngươi chơi không đủ uy lực mà là nguyên thần của võ giả bình thường không thể sánh với nguyên thần của sư huynh được."
Lục Trần đang suy nghĩ về cách chặn đòn tấn công công kích nguyên thần, sau khi nguyên thần bị tấn công sẽ lấy thần hỏa bao phủ toàn bộ thức hải, không biết có thể ngăn cản sự công kích nguyên thần không.
Vì vậy, Lục Trần nói: "Sư muội, ngươi đàn tiếp đi."
Tuy Liễu Khuynh Thành không biết tại sao Lục Trần lại nói như vậy, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, tiếp tục chơi theo cầm phổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận