Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1510: Phát sáng toả nhiệt

“Ngươi là Lục Trần!” Minh Sư nghĩ đến đây thì đột nhiên thốt ra, vì từ thông tin tình báo hắn có được, chỉ có Lục Trần phù hợp với tình huống này.
Vẻ mặt Minh Sư như bị táo bón, trước đó hắn còn nghĩ đến truyền thuyết liên quan tới Lục Trần của Sơn Hải giới, không nghĩ đến người thanh niên lẻn vào Sơn Hải giới chính là Lục Trần trong lời đồn.
Minh Sư có chút không tin, Lục Trần như thế nào dám đến Thiên Yêu giới chứ.
Nghe nói tên này là đệ tử của Tô Nghênh Hạ và Đại Mộng Thiên Nữ, không nên dám đến Thiên Yêu giới chứ.
Bởi vì theo như bình thường, thân phận càng cao thì sinh mệnh càng quý giá.
Bình sành làm sao sánh được với đồ ngọc.
Minh Sư là thái tử tộc Minh Huyết Mãn, đã thu thập rất nhiều tài nguyên, sau đó sẽ thăng cấp thành Thánh Đế, thậm chí còn có cơ hội trùng kích cảnh giới Thiên Đế tối thượng, hắn vô cùng quý trọng tính mạng của mình, sẽ không so sánh với mấy người liều lĩnh như Bằng Vạn Lý, Lục Miểu.
Những kẻ ngốc này rõ ràng có địa vị cao quý nhưng lại muốn tìm đường chết, chạy đến Sơn Hải giới chơi.
Trong mắt Minh Sư, đây là một việc rất ngu ngốc, một chút cũng không hề trân trọng mạng sống của mình.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hai người bọn họ chạy đến Sơn Hải giới chơi, ngược lại vẫn còn chưa truyền lại tin tức bọn họ chết bất đắc kỳ tử, bởi vì cường giả của hai gia tộc không có phẫn nộ, nói rõ hai người còn nhảy nhót vui vẻ.
Minh Sư nghĩ đến hai người kia lại nghĩ đến bản thân.
Hai người đó đã chạy đến căn cứ Sơn Hải giới chơi, không trận trọng sinh mạng của mình chút nào lại có thể sống tốt.
Còn hắn thì sao, rất yêu quý mạng sống của mình, thậm chí chiến tranh thế giới chỉ tham gia một lần, vẫn luôn hoạt động trong Thiên Yêu giới.
Nhưng mọi thứ không như mong muốn, chết tiệt… chính mình ở căn cứ Thiên Yêu giới lại bị người đến từ Sơn Hải giới chế ngự.
Cái này mẹ nó… Minh Sư có chút muốn hộc máu, sao mình lại xui xẻo như vậy.
“Hửm, ta hiện tại nổi tiếng như vậy sao, đã bắt đầu truyền bá oai danh ở Thiên Yêu giới các ngươi rồi ư?” Lục Trần sờ sờ cằm, vui vẻ hỏi.
Minh Sư hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm, ngươi có oai danh cái rắm, chỉ là một Thiên Tôn mà thôi.
Lục Trần híp mắt đánh giá Minh Sư, cũng không có lập tức giết đối phương, bởi vì đối với hắn mà nói, giết chết đối phương chẳng qua chỉ là giết một Đại Đế bình thường, hơn nữa còn khơi dậy sự cảnh giác của tộc Huyết Minh Hãn.
Giữ tên lại lại trong tay có thể có tác dụng lớn để phát sáng tỏa nhiệt.
Thiên Yêu giới có hàng trăm tộc Thiên Yêu, căn cứ vào cường giả, nội tình mà phân chia, có thể hóa thành vương tộc và hoàng tộc, về phần những tộc Thiên Yêu khác, không có cường giả trấn tộc và nội tình thì không có tiếng tăm trong các tộc Thiên Yêu.
Có câu nói, nơi có người thì có giang hồ.
Lục Trần không ngừng nghĩ, Sơn Hải giới gặp phải Thiên Yêu xâm lấn, thế cục nghiêm trọng, nguy hiểm nhất là suýt nữa Sơn Hải giới xong đời, ngay cả như thế, nhiều thế lực Sơn Hải giới chứa vẫn có nội chiến, thực lực thù hận lẫn nhau càng sâu, cũng không muốn ở chung một chỗ.
Mà Thiên Yêu nhiều chủng tộc như vậy, không thể nào đoàn kết giống như ngoài mặt vậy, sở dĩ đoàn kết như vậy, bởi vì sau lưng có một người lãnh đạo.
Yêu Thần.
Yêu Thần là thần chí cao vô thượng ở Thiên Yêu giới, không thuộc bất kỳ một nhóm nào, nhưng có năng lực hiệu lệnh các chủng tộc lớn của Thiên Yêu.
Sơn Hải giới vẫn không rõ ràng lắm, làm sao Yêu Thần hiệu lệnh toàn bộ các tộc Thiên Yêu, vì sao nhất định phải xâm lấn Sơn Hải giới.
Lục Trần cũng từ trong miệng lão bộc giới chủ Thời Quang giới mà biết được, Yêu Thần thuộc cường giả Tạo Giới cảnh viên mãn, nhưng mà những hoàng tộc kia cộng dồn lại, có mười mấy Tạo Giới cảnh, vì sao nhất định phải nghe chỉ huy của Yêu Thần.
Chẳng qua nói lại, hẳn là Thiên Yêu giống như nhân loại bọn họ, đều có tranh đấu lẫn nhau.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Lục Trần chợt lóe, cười ha hả nhìn về phía Minh Sư: “Minh Sư, ngươi có kẻ thù hay không, ta có thể giúp ngươi giết chết, coi như là kết giao bằng hữu.”
Một thái độ nhiệt tình của Lục Trần rơi vào trong mắt Minh Sư, lập tức trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.
Minh Sư không phải người ngu, đối phương đến từ Sơn Hải giới, không thể nào làm bạn với hắn.
Chỉ là trong lòng vẫn rất tò mò, vì sao đối phương nói ra lời ấy.
“Ngươi muốn làm gì?” Vẻ mặt Minh Sư cảnh giác hỏi.
Lục Trần cười híp mắt, vẻ mặt cả người lẫn vật vô hại: “Đại lão ta từ xa tới Sơn Hải giới đây, chính là vì giao lưu bạn tốt, cảm thấy ngươi không tệ, cho nên muốn làm bạn với ngươi.”
Minh Sư nghe vào tai trái ra tai phải, coi lời nói của Lục Trần như đánh rắm, thù hận giữa hai giớicăn bản không thể hóa giải, cho dù bên nào bắt được cơ hội, cũng sẽ ra tay độc ác khiến đối phương chết cực khổ, không tin Lục Trần tới để kết bạn.
“Ta không có bạn bè.” Sắc mặt Minh Sư lạnh lùng thờ ơ nói.
Lời nói của Minh Sư vừa dứt, Lục Trần trở mặt tại chỗ, một quy tắc chưởng ấn vỗ vào vị trí đan điền của người sau.
Tạch tạch tạch!
Đan điền Minh Sư lập tức bể tan tành, sức mạnh chứa đựng tiết ra ngoài, khí tức của Minh Sư không ngừng suy yếu, từ Đế cảnh biến thành người phàm, trên mặt Minh Sư lộ ra vẻ sợ hãi cùng với oán độc, nhìn chằm chằm Lục Trần: “Ngươi, ngươi lại phế ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận