Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1321: Lão già (2)

Khi Miểu Hỏa nghe thấy, hắn lập tức nhìn Lục Trần với ánh mắt âm u lạnh lẽo.
Lục Trần nhìn Bồ Khúc nói: “Tên đã chết đi này vô duyên vô cớ cưỡng hiếp thị nữ của ta, không màng đến nguyện vọng của đương sự, một kẻ cặn bã như thế này đáng bị như vậy.”
“Ngươi nói xằng nói bậy, Trì Thanh không phải là người như vậy.” Miểu Hỏa vừa nghe vậy lập tức phản bác.
Lục Trần quay đầu nhìn thị nữ: “Lục Trúc, ngươi hãy kể lại những gì mới xảy ra đi.”
Lục Trúc chỉ là một hạ nhân bình thường của Đan Tôn các, căn bản không có tư cách lên tiếng, lúc này dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi tái nhợt, nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của Miểu Hỏa càng sợ hãi rụt đầu lại, không dám nói lời nào.
Lục Trần ung dung cười lạnh: “Có ta ở đây, ngươi không cần sợ lão già này.”
Miểu Hỏa nghe vậy, trong lòng có một cỗ lửa giận xông thẳng lên não sắp phun trào, hung tợn trừng mắt, cả người tức giận run lên.
Thằng nhãi này vậy mà gọi hắn là lão già.
Những người xung quanh cũng nhất thời xấu hổ, sự cuồng vọng của người phụ trách Bắc viện mới này vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ rồi.
Lục Trúc chạm phải ánh mắt cổ vũ của Lục Trần, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm, cũng không còn sợ ánh mắt uy hiếp của Miểu Hỏa nữa, lập tức kể lại chuyện vừa rồi Trì Thanh động tay động chân với nàng.
Miểu Hỏa thấy một thị nữ nhỏ bé dám ngỗ nghịch uy hiếp hắn, trong mắt hiện lên sát ý.
Bồ Khúc nói: “Miểu Hỏa, ngươi nghe thấy chưa, đệ tử của ngươi làm sai trước, vũ nhục thị nữ, đồ đệ của ngươi xem hạ nhân là cái gì, thứ để sai bảo sao, đừng quên chúng ta cũng là kẻ yếu tu luyện lên.”
Bồ Khúc nói rất có đạo lý, khiến một đám người âm thầm đồng ý.
Sắc mặt Miểu Hỏa khó coi: “Mặc dù Trì Thanh làm sai, nhưng tội không đáng chết.”
Sau đó quay đầu nhfin về phía Lục Trần: “Người này lai lịch không rõ, tính cách tàn độc, động một tí là muốn lấy mạng người khác, ta cảm thấy các chủ tùy tiện giao Bắc viện cho hắn xử lý, hành động này không thỏa đáng, nên cân nhắc lại mấy lần nữa.”
Mặt Bồ Khúc không chút thay đổi nói: “Ngươi có thể làm vị trí các chủ này không?”
Miểu Hỏa nhìn vẻ mặt Bồ Khúc, nhất thời biết mình vượt quá giới hạn, hắn có thể hoài nghi lai lịch của Kiếm Tam không rõ nhưng không thể nghi ngờ quyết định của Bồ Khúc.
Dù như thế nào thì Bồ Khúc mới là các chủ của Đan Tôn các, chứ không phải hắn.
Miểu Hỏa vội vàng nói: “Các chủ hiểu lầm rồi, thuộc hạ không có ý này, chỉ là tôi jcuar Trì Thanh không đáng chết.”
“Cái gì mới tính là tội không đáng chết?” Lục Trần lạnh lùng nói: “Nếu như ta ra tay chậm thì Lục Trúc đã bị làm nhục rồi.”
“Chỉ là một hạ nhân nhỏ bé mà thôi, sư đệ ta nhìn trúng nàng là phúc phận của nàng.” Trong đám người, vang lên một tiếng cười khẽ.
Lục Trần lập tức nhìn qua thanh niên vừa mở miệng, người vừa nói là một thanh niên mặc áo trắng, khuôn mặt trắng nõn nhưng trên mặt lại có khí tức nửa nam nửa nữ, cho người ta một loại cảm giác không thoải mái.
Lục Trần lạnh lùng nói: “Hạ nhân không phải người, đáng bị người ta mạo phạm và bắt nạt vô cớ sao?”
Lạc Hoa không chút dao động đáp lại: “Ý của ta không phải như vậy, sư đệ ta dù sao cũng là một Thánh Vương, lại là luyện đan sư bát phẩm, mạng của hắn quan trọng hơn vạn lần một thị nữ thấp kém.”
“Hơn nữa sư đệ ta đã coi trọng nàng, sau đó đương nhiên sẽ không bạc đãi nàng.”
Lục Trần hờ hững cười lạnh: “Ngươi muốn nói là nắm đấm lớn mới là đạo lý sao?”
Lạc Hoa thản nhiên gật đầu: “Về mặt lý thuyết, đúng là như vậy.”
Chát!
Một tiếng tát thanh thúy vang lên, sau đó Lạc Hoa cảm giác mặt đau rát.
Mặt Lạc Hoa ngẩn ra, hắn bị người ta tát một phát.
Người xung quanh cũng đều sửng sốt, nhìn thấy dấu năm ngón tay rõ ràng in trên mặt Lạc Hoa, lại nhìn Kiếm Tam công tử vẫn còn đứng nguyên tại chỗ.
Mặc dù bọn họ không nhìn thấy quỹ đạo rõ ràng nhưng họ thấy một cái bóng mờ nhạt bay về phía Lạc Hoa sau đó lại bay trở về.
Người ra tay chính là Kiếm Tam.
“Ngươi đánh ta.”
Lạc Hoa vô cùng phẫn nộ nhìn chằm chằm Lục Trần.
Lục Trần nhún vai nói: “Thực lực của ta mạnh hơn ngươi, thân phận của ngươi còn thấp kém hơn ta nghìn vạn lần, đánh ngươi cũng là phúc phận của ngươi.”
“Ngươi…”
Sắc mặt Lạc Hoa ngay lập tức biến thành màu gan heo.
Miểu Hỏa cũng vô cùng phẫn nộ, bởi vì hắn thấy rõ ràng là người thanh niên ra tay nhưng hắn lại không thể xuất thủ vì Bồ Khúc đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm hắn.
Lục Trần cười nhạo nói: “Ta không phải là giải thích theo ý của ngươi sao, thế nào, bị đánh một cái cũng biết nổi giận, khi sư đệ ngươi bắt nạt Lục Trúc, cũng chưa từng đứng ở góc nhìn của Lục Trúc suy nghĩ.”
Sau lưng, Lục Trúc nghe được lời Lục Trần nói, trong lòng vô cùng cảm động, hốc mắt ửng đỏ, Kiếm Tam công tử và Diêu La Thiên Tôn đều là người tốt.
Lạc Hoa không thể chịu được mà nói: “Ta muốn khiêu chiến với ngươi.”
Mới nói xong, hắn cũng cảm giác được một luồng khí tức nguy hiểm đến gần, sau đó trên mặt đau rát, hắn lại bị tát thêm một cái.
“Kiêu chiến ta, ngươi không có tư cách, ngươi quá yếu, mặc dù ở cùng một cảnh giới nhưng trong mắt ta, giống như tiện tay bóp chết một võ giả cấp bậc Thánh cảnh vậy.” Một giọng nói khiêu khích vang bên tai Lạc Hoa.
Người xung quanh đều giật mình, tốc độ của Kiếm Tam công tử quá nhanh, mặc dù cả hai ở cùng một cảnh giới nhưng tốc độ như vậy đã đủ nghiền ép Lạc Hoa, Lạc Hoa căn bản không phải đối thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận