Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1475: Giết ngay tức thì

Theo lý mà nói, Chúc Dập không có gan làm chuyện này đâu.
Võ Minh tức tối: “Chư vị, chặn kín lối ra là được, đừng để tên súc sinh kia chạy thoát.”
Trong lòng Võ Minh cực kỳ giận dữ, đời hắn chưa từng bị ai đánh lén như vậy, đợi bắt được tên đó, hắn phải lột da đối phương mới hả dạ.
Đúng lúc này, mọi người nhìn thấy một bóng hình xuất hiện trong rừng rậm, người đó thong thả bước đến – chính là Lục Trần.
Lục Trần thấy mọi người tụ tập bên nhau, hắn hồn nhiên như cô tiên, hỏi han: “Chư vị sao vậy? Sau gáy mọi người bị gì thế?”
"Minh huynh, đầu của ngươi?” Lục Trần quay sang nhìn Võ Minh, buồn bực hỏi.
“Thật là mất mặt.”
Thấy Lục Trần giả ngây giả ngốc, Tây Môn Vũ, Tần Ly và Đàm Tĩnh (người nổi cục u) âm thầm trợn trắng mắt. Ba người họ biết rõ ẩn tình, rõ ràng Lục Trần là người đánh cả đám, vậy mà hắn cứ tỏ vẻ ngây thơ vô số tội, mặt không đỏ, tim không đập đối diện với mọi người, hơn nữa còn xát muối vào vết thương.
"Đừng nói nữa, bị một con súc sinh đánh.” Võ Minh tức giận nói, cảm thấy vô cùng mất mặt.
“Minh huynh, hay là bảo họ ra ngoài đi, ngươi muốn báo thù thì chỉ có thể tới Sơn Hải giới...” Lục Trần vội tằng hắng, sau đó đề nghị.
"Vậy thì đi thôi.” Võ Minh oán hận: “Cho dù hắn chạy lên trời hay trốn xuống đất, ta cũng phải giết hắn.”
“Vậy được, mình đi thôi, tới cổng vào rồi canh chừng ở đó xem sao.” Lục Trần nói, sau đó quay sang nhìn Tu La Viêm: “Viêm huynh, huynh có muốn tới Sơn Hải giới dạo chơi không, vị cấp dưới bên cạnh huynh cũng bị cái tên Thiên Yêu đánh lén, huynh không đi báo thù à?”
“Thiếu chủ...” Thanh niên ôm cục u đứng cạnh Tu La Viêm, quay sang nhìn hắn ta.
“Được, vậy chúng ta đi thôi.” Tu La Viêm nói.
Lục Trần lại nhìn sang ba huynh đệ Bàn Nhạc, cười nói: “Nhạc lão ca, Sơn Hải giới có Vu tộc sống ở đó, họ là người trong tộc huynh, huynh mau đến xem thử.”
Bàn Nhạc thật thà gãi đầu: “Vậy thì đi thôi.”
Người đến từ ba Giới khác nhau đã thoải mái theo chân Lục Trần tiến vào Sơn Hải giới.
Lục Trần cũng không mời thêm ai khác, hắn dẫn theo bốn người của Thần giới, bốn người Tu La giới và ba người Bàn giới, đưa họ đến cổng vào Sơn Hải giới.
Sau khi tới nơi, Lục Trần không đi vào trước mà lấy ra kỳ trận, bố trí một trận pháp ẩn hình bên cạnh.
Hắn nói: “Ta nghi ngờ bọn chúng còn chưa đi ra ngoài, trước tiên nên che giấu một chút.”
Tuy hắn đã xử lý Chúc Dập, nhưng có lẽ Long Phi Tường vẫn chưa thoát ra, dù sao vẫn chưa tới thời gian, lỡ như đối phương thật sự không đi ra được, cũng có thể là hắn ta đã chết.
Thực tế Lục Trần không hề đoán sai, Long Phi Tường chưa thoát ra ngoài. Sau khi tách khỏi Chúc Dập, hắn ta lập tức ngựa không dừng vó, chạy theo hướng cổng ra, nhưng nào ngờ ở đấy đã sớm có người canh chừng, đối phương cũng là người đầu tiên bị Lục Trần đánh lén. Kế tiếp, những người đến từ giới khác cũng bị đánh y như vậy, thế là họ lập tức canh chừng ngay ngoài cổng.
Long Phi Tường quyết định chờ đợi, kết quả thời gian càng lâu, người canh chừng ngoài cổng càng nhiều.
Hắn ta hết cách, đành phải âm thầm ẩn núp, đợi mọi người rời khỏi.
Nhưng khi mọi người đi hết, hắn ta vẫn không dám ra ngoài vì sợ mai phục.
Cho dù nhìn thấy cổng vào trống vắng, không có bóng người, Long Phi Tường vẫn không dám mạo hiểm.
Đợi đến khi ông lão Giới chủ Thời Quang truyền âm tới tai: “Còn một ngày nữa là Thời Quang giới đóng cửa, đến lúc đó mà không ra, trăm ngàn năm sau cửa mới mở lại lần nữa.”
Nghe thấy tiếng nói, Long Phi Tường bất chấp tất cả mà xông tới cổng ra.
“Ha ha, chờ đợi hơn một năm, cuối cùng đợi được ngươi rồi.” Lục Trần đang ẩn nấp tu luyện trong trận pháp, nhìn thấy một bóng đen lao tới, hắn hoàn toàn thu hồi trận pháp.
“Các ngươi...”
Long Phi Tường tái mặt, đám người này thật là kiên nhẫn.
Đối mặt với hơn mười vị Đại Đế, Long Phi Tường vốn không có sức phản kháng, bị giết ngay tức thì.
Bên ngoài, cửa vào Thời Quang giới, Luyện Ngục hoàng chủ ngồi trên vương tọa ám kim, vẻ mặt âm trầm như nước, trong lòng tràn ngập ý giận ngút trời, bởi vì con nối dòng Chúc Dập của hắn vẫn lạc tại Thời Quang giới.
Luyện Ngục Hoàng nhìn Tô Nghênh Hạ, lạnh giọng nói: “Tô Nghênh Hạ, đồ đệ ngươi lá gan thật lớn, giết con ta, đợi lát nữa sau khi ra ngoài, cho dù liều mạng bị trọng thương ý chí, cũng phải giết đồ đệ ngươi.”
Tuy Luyện Ngục Hoàng nói như vậy, nhưng cũng không cho rằng Chúc Dập vẫn lạc trong tay Lục Trần, trước khi Lục Trần đi vào chỉ là Chí Tôn cảnh, cho dù có tăng nhanh đến mấy, cũng không đạt được tới Đại Đế cảnh.
Nhất định là bị ba người Bành Thiên Dật, Tào Thiên, Tiêu Viễn vây đánh, trong lòng hắn thầm bực vì sao Chúc Dập không đi cùng Long Phi Tường, nếu như đi cùng nhau, cho dù bị ba người đó vây đánh cũng không đến mức vẫn lạc.
Hoặc là nói, Long Phi Tường không cứu giúp Chúc Dập, trơ mắt nhìn Chúc Dập bị vây đánh, nghĩ như vậy, Luyện Ngục Hoàng càng có ác cảm với Long Phi Tường.
Bởi vì đến bây giờ, Long Lai vẫn chưa xuất hiện, nói rõ rằng Long Phi Tường sống rất tốt.
Khuôn mặt Tô Nghênh Hạ thanh lệ tuyệt luân, cười nhạo nói: “Luyện Ngục Hoàng, thực lực con ngươi không đủ, vẫn lạc bên trong thì liên quan gì đến đồ đệ của ta?”
Tô Nghênh Hạ có chút chờ mong Lục Trần hiện tại đã phát triển đến cảnh giới gì, tục truyền bên trong Thời Quang giới có một bảo vật nghịch thiên, Thời Quang Luân, tu hành bên trên Thời Quang Luân có thể nhận được gia tốc thời gian.
Đột nhiên, một khí tức trùng trùng điệp điệp lan tràn tới đây, sau lưng Luyện Ngục Hoàng xuất hiện hơn trăm người, những người này người khoác khôi giáp, cầm trong tay binh khí phiếm hàn quang, huyết khí cuồn cuộn, ý túc sát phóng lên tận trời, giống như muốn xé rách thiên địa nơi này.
Thế nhưng, vẫn chưa hết, từng đội đại quân lại xuất hiện, người người nhốn nháo, một mảnh đen nghịt, ít nhất có mấy mươi vạn người, đều là cảnh giới Thiên Tôn, trật tự nhất trí xuất hiện sau lưng Luyện Ngục Hoàng.
“Thuộc hạ tham kiến Hoàng Chủ.” Trong quân đoàn Đế cảnh, một người lĩnh quân bước ra, khuôn mặt lạnh nhạt, đi tới bên cạnh Luyện Ngục Hoàng, ôm quyền nói.
“Thuộc hạ tham kiến Hoàng Chủ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận