Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 549: Tay không đối cứng (2)

Kim Anh Tuấn nhìn thấy cảnh này, biểu cảm của hắn lập tức biến đổi.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Một giọng nói vừa lạnh lùng lạ trong trẻo vang lên, Cái Tử Lăng bước ra khỏi đám người, nhìn Lục Trần hỏi.
"Không có chuyện gì cả, để hắn đi đi." Lục Trần nhìn Kim Anh Tuấn nói.
Kim Anh Tuấn liếc Lục Trần một cái rồi thở phào nhẹ nhõm. Hắn còn sợ Kiếm Tam công tử mượn lực lượng của phủ Thành chủ đối phó hắn cơ, dù sao Kiếm Tam công tử cũng là miếng bánh ngọt của phủ Thành chủ, cũng may đối phương không lợi dụng cơ hội này.
"Sau khi ra ngoài, ta sẽ dạy dỗ sư đệ ngươi." Lục Trần nhìn Kim Anh Tuấn rồi lạnh nhạt nói.
Đối phó với lại này phải để tế thuỷ trường lưu, không thể để chết ngay được.
Lục Trần vừa rồi không khỏi ngứa tay mới cho tên này một đôi mắt gấu trúc. Ra tay ghiền quá chừng, tạm gác qua một bên, qua chuyện bí cảnh lại nói tiếp.
Kim Anh Tuấn với hai con mắt gấu mèo bay lên trời, rời khỏi phủ Thành chủ.
Sau khi Kim Anh Tuấn rời đi, Lục Trần ho nhẹ, một vệt máu tràn ra khỏi khoé miệng.
Vừa rồi Lục Trần đã cứng đối cứng hai quyền với pháp thuật ngưng tụ của Kim Anh Tuấn. Mỹ kim bảo cứng rắn vô cùng, sức mạnh nó vừa dày vừa nặng giống như đại đạo. Cho dù có mạnh hơn khí lực hiện tại của mình, hắn cũng phải chịu thương tổn rất nhỏ do phản chấn.
Tuy nhiên việc này không đáng lo ngại, chỉ là nội thương nhỏ bé, hoàn toàn có thể bỏ qua.
Quý Nhiên và Tử Hằng thất trên khoé miệng Lục Trần có một vệt máu, liếc nhìn nhau, như vậy mới là bình thường.
Rốt cuộc, với sức mạnh phát ra từ pháp ấn Kim Nguyên bảo cực lớn vừa rồi, ngay cả một Vương giả bình thường cũng không dám đối mặt, nhưng mà Lục Trần lại làm được vậy.
Lục Trần mới chỉ là Nguyên Thần cảnh, nếu như hắn không bị nội thương một chút nào mới gọi là không bình thường.
Hai người trầm mặc một lát, sau đó nhìn Lục Trần, nói: “Vậy bọn ta đi trước.”
Lần này, hai người thật sự rời đi.
“Tên vừa nãy là ai thế, người như ngươi mà còn bị thương à?” Đôi mắt mỹ lệ của Cái Tử Lăng đánh giá Lục Trần, hiếu kỳ hỏi một câu.
Mọi người đều biết Lục Trần mạnh mẽ như thế nào, vậy mà bây giờ lại bị thương khiến Cái Tử Lăng có phần ngạc nhiên.
Lục Trần nhìn về phía Cái Tử Lăng, khoé miệng nhếch lên một nụ cười vui vẻ: “Không cần lo lắng cho ta, ta không sao đâu.”
Lời này của Lục Trần mang theo chút ý vị mập mờ.
Thoáng cái, ánh mắt của từng bóng người xung quanh lần lượt mang theo vẻ khác thường nhìn Cái Tử Lăng, sau đó lại nhìn về phía Lục Trần, chẳng lẽ công chúa điện hạ nhà bọn họ có quan hệ gì đó không nói rõ được, cũng không hình dung rõ được với một kẻ ngoại lai sao?
Tiếp nhận những ánh mắt khác thường từ bốn phía, Cái Tử Lăng có hơi xấu hổ, cái tên khốn kiếp này lại rất ưa thích nói mấy câu mập mờ mang theo ý nghĩa khác.
Khuôn mặt xinh đẹp của Cái Tử Lăng mang ý lãnh đạm, lạnh lùng nói: “Báo cho ngươi biết một tin, đệ tử của Tứ Thánh sơn phái ra đã tìm tới trận pháp ẩn nấp ở dãy núi Thiên Thương.”
“Đã tìm thấy nhanh như vậy sao?” Trên mặt Lục Trần lộ ra chút vẻ bất ngờ.
Cái Tử Lăng nói xong thì rời đi.
Hai ngày sau đó.
Đệ tử ở Kỳ Thánh cung của Tứ Thánh sơn đã phát hiện ra trận pháp, dẫn theo phần lớn đội ngũ tiến vào dãy núi Thiên Thương, cùng lúc đó, các kẻ ngoại lai rục rịch ở thành Vô Song cũng tiến vào dãy núi Thiên Thương, cố gắng giành lấy một chén canh từ trong tay Tứ Thánh sơn.
Lục Trần và Liễu Khuynh Thành cùng nhau xuất phát tiến về dãy núi Thiên Thương, ở dọc đường thì tụ hợp với hai người Quý Nhiên và Tử Hằng dẫn đầu đệ tử của Kiếm Đế cung.
Hai mạch Thiên Kiếm phong và Tử Tinh phong tiến vào bí cảnh, thất thủ không ít người, các phong còn thừa lại ít nhiều khoảng một ngàn một trăm hai mươi người.
Cộng thêm Bão Kiếm phong, Thanh Hoà phong, Vạn Kiếm phong, góp đủ hơn một ngàn đệ tử, tổng cộng có hơn ba ngàn người, tạo thành một đội ngũ cực kỳ to lớn.
Các đệ tử của Kiếm Đế cung nhìn chằm chằm nam tử đang đi phía trước của đám đông với ánh mắt cuồng nhiệt bởi vì Kiếm Tam công tử chính là ân nhân cứu mạng của hầu hết bọn họ.
Trên đường đi, trừ bọn họ ra còn có người của mấy thế lực khác, có thế lực rất nhiều người, ước chừng một ngàn, hoặc là thế lực có rất ít, khoảng vài ba tên, đám người này đều có chung một mục đích đó chính là tiến về hướng dãy núi Thiên Thương.
Lục Trần nói: “Tiến vào trong di tích, ta đến khu vực Cầm Thánh trước, về phần khu vực Kỳ Thánh, Thư Thánh, Họa Thánh giao cho các ngươi.”
“Không thành vấn đề.” Hai người gật đầu.
“Trực tiếp đi thôi!”
Lục Trần nói xong bay thẳng lên trời, chợt, từng bóng người đều lần lượt lơ lửng giữa không trung, nhìn lên lít nha lít nhít, chui vào bên trong rừng rậm rộng lớn, sau đó thì biến mất không thấy nữa.
Dãy núi Thiên Thương, núi non trùng điệp, cao vút ẩn trong mây, gió thổi ngang qua mười mấy vạn dặm không dứt.
Dãy núi Thiên Thương vào thời Thần Phong cổ quốc là một dãy núi khá nổi tiếng.
Nguyên nhân là vì trong đó có ba tộc yêu thú bá chủ cư ngụ, ba tộc này đều có Thánh Vương toạ trấn, ngoài ra còn có một đại yêu Chí Tôn cảnh ở trong dãy núi Yêu Thú.
Năm đó đại yêu Chí Tôn cảnh này không tham chiến cùng quốc chủ Thần Phong mà lại bế quan tu luyện, tuy nhiên là vì quốc chủ Thần Phong cổ quốc và tộc Ma Bất Tử, Vu Thể giới cùng nhau đối phó với một vị trận pháp thần sư nào đó liên hợp cùng Trớ Chú giới, nhưng Thần Phong cổ quốc lại bại trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận