Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1612: Nghĩ nhiều

Thanh niên hoàng bào nhìn đồng tiền trong tay Lục Trần, hắn chăm chú quan sát nó một lát nhưng không cảm nhận được nguy hiểm gì trên đó, ngay cả ý chí thế giới giáng lôi kiếp diệt thế mà hắn cũng không bị nguy hiểm gì, một đồng tiền nhỏ này sao có thể làm tổn thương hắn?
Đôi mắt thanh niên hoàng bào đột nhiên sáng lên, hắn đã hiểu.
Ban nãy đã thấy qua thực lực của thanh niên này, hắn có thể dễ dàng giết chết hơn trăm Đại Đế cao hơn bản thân hắn một bậc, có lẽ đây cũng là một kẻ cao ngạo, tuy rằng nguyện ý thần phục mình nhưng hắn không muốn ấn tượng trong lòng mọi người nghĩ hắn là một kẻ tham sống sợ chết nên cần một bậc thang để bước xuống.
Nhất định là thế.
Vốn tưởng đối phương cho mình một bậc thang, cứ như vậy làm thủ hạ đầu tiên tự nguyện đầu hàng mình, theo lý nên nhường đối phương một bước.
"Ném qua đây đi." Thanh niên áo vàng có tâm tình tốt nói với Lục Trần.
Vút!
Đồng xu vận mệnh xẹt qua một đường cong duyên dáng rơi vào tay thanh niên hoàng bào. Hắn giơ tay lên, dùng ngón cái và ngón trỏ niết đồng tiền vận mệnh, vân vê nó trong tay, trên mặt lộ ra vẻ đắc thắng nhưng ngay sau đó, khuôn mặt hắn hơi cứng lại.
Vốn tưởng có thể tiện tay bóp nát đồng xu thành hư vô nhưng nó vẫn được kẹp giữa ngón tay hắn mà không hao tổn gì.
Thanh niên hoàng bào cảm thấy hơi mờ mịt, một đồng tiền thôi mà đã trở nên cứng cáp từ khi nào vậy.
"Phù Cừu, ta biết ngươi có một ngọn thần hoả, cho ta mượn dùng chút." Lục Trần truyền âm với Phù Cừu.
Phù Cừu hơi nheo mắt lại khi những lời Lục Trần nói.
"Muốn chạy thoát thì cứ nghe lệnh của ta." Lục Trần tiếp tục truyền âm nói: "Nếu không, toàn bộ chúng ta sẽ rơi vào tay tên này."
"Ngươi chọn tin ta một lần hay tình nguyện trở thành nô lệ của đối phương, cái nào quan trọng hơn, tự mình suy nghĩ đi."
"Được."
Có lẽ Phù Cừu không muốn trở thành nô lệ vô ý thức, cũng có thể do lời nói của Lục Trần chân thành nên Phù Cừu lập tức đồng ý.
Thừa dịp thanh niên hoàng bào đang tập trung nghiên cứu đồng tiền vận mệnh và bị phân tâm, Phù Cừu búng tay, một ngọn lửa nhỏ trực tiếp bắn vào trong cơ thể Lục Trần.
Lục Trần cảm nhận được một luồng sức mạnh hoả diễm đáng sợ đang chiếm lấy thân thể hắn chỉ trong nháy mắt.
Cùng lúc đó, hắc diễm trong cơ thể cảm giác được tồn tại của đồng loại, nó thầm nghĩ cuối cùng chủ nhân cũng nhớ tới mình, còn đặc biệt mang đồ ăn tới tặng mình.
Cho tới tận bây giờ, Diệt Thế Hắc Diễm cảm thấy vô cùng uất ức, nó đã kinh qua nhiều chủ nhân, những chủ nhân đó đều đối xử với nó rất tốt, đưa lửa cho nó nuốt, nhưng chủ nhân này giống như chưa từng nhớ tới nó, đã quên nó mất rồi.
Bản thân không có bất kỳ con đường thăng cấp nào, chỉ có thể lén lút hấp thu linh khí rồi cắn nuốt nhân lúc chủ nhân đột phá.
Thần hoả kiểu này đúng là làm mất mặt toàn bộ tộc Thần Hoả.
Hiện giờ cảm nhận được hơi thở đồng loại, Diệt Thế Hắc Diễm kích động bật khóc, nhất định là chủ nhân mang đồ ăn tới.
Huhu, Diệt Thế Hắc Diễm gào lên như tỉnh dậy sau một giấc ngủ say, nhưng khi cảm nhận được khí tức khủng bố phát ra từ ma diễm, vèo, Diệt Thế Hắc Diễm sợ tới mức trốn sâu vào trong nguyên thần và run rẩy trong đó.
"Chủ nhân, ngươi không cần Luân gia nữa sao, ngươi đã tìm được ngọn lửa mới nên thay lòng đổi dạ rồi sao?" Một luồng ý thức phẫn uất vang lên trong đầu Lục Trần.
Diệt Thế Hắc Diễm là thần hoả không thể nói chuyện, nhưng nó có thể truyền qua ý thức, lúc này Diệt Thế Hắc Diễm đang vô cùng hoảng loạn, chẳng lẽ chủ nhân đã thu phục được một ngọn thần hoả cường đại hơn nó gấp nhiều lần nên muốn vứt bỏ nó rồi.
Tuy Lục Trần không nghe thấy âm thanh nhưng hắn nhận được một luồng dao động vô hình, ngữ khí tràn ngập u oán khó chịu khiến Lục Trần rùng mình một cái.
"Ngươi là Diệt Thế Hắc Diễm?" Lục Trần sửng sốt vài giây, sau đó hỏi.
"Ừm, Luân gia chính là Diệt Thế Hắc Diễm." Ý thức tủi thân truyền tới.
Trên mặt Lục Trần lộ vẻ lạnh lẽo, hắn không hề biết Diệt Thế Hắc Diễm có danh dưng khiến người nghe phải sợ mất mật lại có tính cách mềm yếu như vậy.
Lục Trần nào biết, vì sợ mình bị đồng loại cắn nuốt nên Diệt Thế Hắc Diễm mới bị doạ.
"Đây là ma diễm mà ta mượn dùng, nó sẽ không cắn nuốt ngươi." Lục Trần an ủi nó.
Nghe chủ nhân nói xong, cuối cùng Diệt Thế Hắc Diễm cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Lát nữa hai ngươi sẽ dung hợp với nhau trong khoảng thời gian ngắn, hợp tác với ta phát động một đại chiêu."
"Tiểu tử, ngươi giở trò với ta." Cách đó không xa, thanh niên hoàng bào đã dùng mọi cách mà không thể phá huỷ được đồng tiền vận mệnh, nhìn Lục Trần với ánh mắt hung ác.
Thanh niên hoàng bào vốn tưởng rằng đối phương chỉ cần một bậc thang đi xuống, nhưng ai biết hắn hoàn toàn không thể phá huỷ được một đồng tiền. Hơn nữa, hắn cho rằng đối phương cố ý làm xấu mặt mình nên ánh mắt nhìn Lục Trần trở nên dữ tợn vô cùng.
Lục Trần nhìn về phía thanh niên hoàng bào rồi nói một cách mỉa mai: "Ngay cả một đồng tiền cũng không thể làm vỡ được, lại còn không biết xấu hổ muốn ta nhận ngươi làm chủ nhân sao?"
Trong lòng Lục Trần dâng lên một cảm xúc vui sướng khi người gặp hoạ, tên này đã đụng vào đồng tiền vận mệnh nên đã có nhân quả với Vận Mệnh thành chủ.
Lúc này đám Lý Huyền mới nhận ra họ đã hiểu lầm Lục Trần, vẻ mặt bọn họ có chút xấu hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận