Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 616: Kiếm Đế cung

Cảnh giới của lão già này không quá mạnh, chỉ khoảng Vương cảnh tuyệt đỉnh, thật sự chuyên ở đây trông coi truyền tống.
Mặc dù Vương cảnh tuyệt đỉnh này trông coi trận pháp, nhưng đây là một công việc nhàm chán, phần lớn đều ngồi đây dốc lòng tu luyện, cũng không thèm để ý có kẻ địch đến xâm phạm hay không.
Nếu như chỉ là người bình thường, không có kẻ địch đến đại bản doanh của Kiếm Đế cung.
Chín phong chủ Kiếm Đế cung cửu phẩm đều là Thánh Vương, ba vị hàng đầu còn là Kiếm Thánh mà kiếm tu cộng tôn.
Lão già có chút khó chịu, một âm thanh vô cùng trẻ trung lại không chút kính trọng gọi hắn là lão đầu, đệ tử thu nhận khóa này điên hay sao, mở to mắt, đồng tử đục ngầu bắn ra hai đường kiếm quang sắc bén.
Chỉ là còn chưa kịp tức giận thì cũng là lúc thấy bộ dáng của Lục Trần.
Rẹt rẹt!
Trên trán toát ra mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, da mặt tràn ngập nếp nhăn xô lại, run rẩy nói: “Lục, Lục Trần, ngươi đã trở về.”
Nhìn dáng vẻ sợ hãi này thì dường như rất sợ.
Khi Lục Trần vẫn chưa trở lại, tin tức hắn giết vương giả đã truyền đến lỗ tai cấp cao của Kiếm Đế cung và số ít đệ tử biết được.
Sau khi bọn họ biết được tin tức này, tâm tình đều không bình tĩnh.
Thiên phú của Lục Trần quả thực hiếm thấy trong cả thế gian, từ xưa đến nay ít có.
Đoán chừng không được bao lâu, không cần Lục Trần hạ độc thủ, chiến đấu chính diện đều có thể đánh bại Vương giả lâu ffoiwf như bọn họ.
Sự e ngại với Lục Trần tự nhiên tăng lên vô hạn.
“Làm sao, ta không thể trở về à?” Lông mày Lục Trần nhíu lại.
Lão già nuốt nước miếng một cái, nói: “Đương nhiên không phải rồi.”
“Ít nói lời vô ích, ta hỏi ngươi, mấy người Quý Nhiên ở trong phong hay là ra ngoài lịch luyện.” Lục Trần dò hỏi.
Lão già nói: “Từ sau khi đi ra khỏi bí cảnh, hẳn là hắn vẫn chưa ra ngoài.”
“Được rồi, ta đã biết.” Lục Trần nhún vai đi ra cửa truyền tống, xuất hiện trước mặt là một quảng trường vô cùng khổng lồ.
Trên quảng trường, có vô số đệ tử đang tu luyện, ngồi xếp bằng trên mặt đất, lĩnh ngộ kiếm ý, hay là đang học kiếm chiêu.
Trong không khí tràn ngập từng sợi khí tức ngột ngạt.
Ngẩng đầu, chỉ thấy Thiên Kiếm phong cao vút trong mây, dốc đứng cực kỳ, ở đỉnh cao nhất, một tầng kiếm ý lít nha lít nhít xen lẫn, ngưng tụ giống như vòng xoáy, dù cách xa nhau mấy ngàn mét thì vẫn có thể cảm nhận được uy thế kinh người kia.
Kiếm ý ngưng tụ ở đỉnh núi không tan, càng tụ càng nhiều, khí tức của kiếm ý tràn ngập cả ngọn núi to lớn.
“Mẹ nó, sớm muộn cũng có một ngày ta phải nhảy vào bên trong Kiếm trì tắm rửa.” Lục Trần thu hồi ánh mắt, nói thầm một câu.
Kiếm trì trong miệng hắn là một chỗ hiểm địa của Kiếm Đế cung, cũng là vùng đất cơ duyên.
Kiếm trì tọa lạc ở đỉnh núi của Thiên Kiếm Phong, chỉ là một ao nhỏ không đến mười mét vuông, nhưng trong hồ nước, không, phải nói là kiếm ý.
Vô vàn kiếm ý nén thành chất lỏng, hội tụ thành một vũng ao nhỏ, nếu như xuống dưới vẫy vùng một phen, tuyệt đối có thể tăng mạnh cảm ngộ đối với kiếm ý, nếu vận khí tốt, còn có thể hấp thu kiếm ý bên trong.
Kiếm ý hình thành vòng xoáy trên không trung, chính là kiếm ý phun ra từ trong Kiếm trì hội tụ trên không trung, sinh ra cảnh tượng này.
Nhưng muốn vào Kiếm trì, nhất định phải lĩnh ngộ kiếm ý hộ thể cấp Hoàng, nếu như chưa lĩnh ngộ kiếm ý mà đi tiếp thì đoán chừng cường giả Thánh vương cũng sẽ bị xé thành mảnh nhỏ.
Lục Trần đột ngột chui lên từ mặt đất, bay lên không trung, động phủ của hắn ở phần trên của Thiên Kiếm phong, khi bay đến giữa, Lục Trần nghe thấy một tiếng đàn du dương uyển chuyển.
“Ồ…”
Lục Trần lập tức giữ vững thân hình, xa xa đã nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp đang đàn tấu khúc đàn, tiếng đàn dễ nghe, dường như cả người dung hợp với thiên địa, cho người ta một kiểu đẹp khác.
Xung quanh còn có rất nhiều quần chúng vây xem, nghe như si như say.
Lục Trần phát hiện nữ tử đánh đàn này không phải sư muội của mình thì là ai.
Dưới một gốc tùng cổ, Liễu Khuynh Thành mặc một bộ váy màu xanh lam, gương mặt trắng muốt xinh đẹp vô cùng bình tĩnh, trước mặt trưng một chiếc cầm cổ màu xanh.
Ngón tay ngọc thon dài của Liễu Khuynh Thành kích thích dây đàn, nốt nhạc xung quanh bay đầy trời, hóa thành âm luật mỹ diệu, khiến thân tâm của người khác vui vẻ.
“Khúc đàn mà Liễu Khuynh Thành sư muội đàn tấu quá êm tai, giống như tiếng trời, khiến người ta như si như say, trầm mê trong đó.”
“Đúng vậy, Liễu Khuynh Thành sư muội không chỉ có dáng dấp khuynh quốc khuynh thành, tiếng đàn tạo nghệ, thiên tư cực cao, người trong cùng cảnh giới có thể thắng Liễu Khuynh Thành sư muội, sợ là chỉ có mấy người cấp độ Thánh Tử như Quý Nhiên.”
Xung quanh một đám đệ tử của Thiên Kiếm phong tụ tập, vừa lắng nghe âm thanh tự nhiên vừa tán dương, không keo kiệt câu từ ca ngợi chút nào.
Mấy tháng trước Liễu Khuynh Thành đi theo hai Thánh Tử Quý Nhiên và Tử Hằng trở về, Quý Nhiên thánh tử nói nữ tử này là sư muội của Kiếm Tam công tử, bởi vì Kiếm Tam công tử chưa trở về, cần phải ở chỗ này ở một thời gian ngắn.
Tất cả việc Kiếm Tam công tử đã làm trong bí cảnh đã sớm dâng lên một cơn gió lớn ở trong Kiếm Đế cung, vô số đệ tử điên cuồng sùng bái hắn.
Đặc biệt là trong lòng mấy ngàn đệ tử đi ra từ bí cảnh, Kiếm Tam công tử giống như sự tồn tại của thần, cho nên trên cơ bản sư muội của hắn ở Kiếm Đế cung không có người đến trêu chọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận