Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1649: Chiến đấu với Quốc chủ thần quốc

Sắc mặt vị Vô Địch Thần Vương này vô cùng khó coi, bởi vì lĩnh vực đại đạo của hắn va chạm với quy tắc của đối phương lại hoàn toàn rơi vào thế hạ phong và trở nên tán loạn không thể khống chế được. Từ vết rạn nứt xuất hiện trên mặt lĩnh vực và có dấu hiệu vỡ tan.
Rắc!
Cuối cùng lĩnh vực của hắn hoàn toàn bị sụp đổ.
Không bị trói buộc bởi lĩnh vực nữa, Lục Trần nhón chân bay về phía đối phương như một tia quanh ảnh, tay nắm chặt thành đấm cho hắn một quyền.
Đối phương kịp phản ứng, thân thể căng cứng đồng thời bộc phát ra khí tức bạo ngược, hắn giơ quyền lên đối đầu với Lục Trần.
Cả hai giao chiến kịch liệt, đã đánh nhau mấy được mấy hơi, Lục Trần vô cùng dũng mãnh nện mạnh một quyền vào ngực hắn.
Khụ!
Thân thể đối phương run lên kịch lên, sau đó phun ra một ngụm máu đỏ sẫm, sắc mặt trở nên tái nhợt kĩnh hãi rồi rơi từ trên không trung xuống.
Vô Địch Thần Vương ngã xuống đất trông nhếch nhác thảm hại, nhìn thanh niên vẫn còn đứng vững trên không trung bằng ánh mắt ảm đạm, chỉ trong chốc lát đã mất đi tất cả sắc thái.
Hắn đường đường là một Vô Địch Thần Vương mạnh nhất chỉ sau Thần Hoàng mà vẫn không phải đối thủ của thanh niên Chân thần, hơn nữa còn bị đả thương.
Thấy cảnh tượng này, những người xung quanh đều im bặt tại chỗ.
Chỉ trong thời gian mấy hơi thở ngắn ngủ, hai Thần Vương đã bị một Chân thần đánh bại, trong số đó còn có một vị Đại tướng quân, người mạnh nhất sau Thần Hoàng, nhưng vẫn thất bại thảm hại như trước, hoàn toàn không có sức đánh trả. Chuyện này khiến người của hoàng cung im lặng, trong lòng đang hỗn loạn vô cùng.
Không phải họ chưa từng gặp qua yêu nghiệt cấp bậc Chân thần hay một số người thuộc thế lực cấp Thần Đế chiến đấu vượt cấp với Thần Vương, nhưng chưa từng thấy Chân thần nào đánh với Vô Địch Thần Vương bao giờ, thật sự chưa từng gặp qua cũng như nghe nói qua.
Đoán chừng cho dù là Thần Đề tận mắt chứng kiến trận chiến này cũng sẽ bị chấn động.
"Người trẻ này, tuy rằng thực lực của ngươi vượt qua dự liệu của chúng ta, nhưng vẫn không thể lấy ngàn vạn khối thần tinh đi một cách suôn sẻ được." Trầm mặc một lát, Quốc chủ thần quốc Mặc Vân Thánh mở miệng, ánh mắt uy nghiêm tràn đầy sự lạnh nhạt, đồng thời một luồng khí tức siêu cường phát ra từ người hắn.
Tất cả những cấp bậc Thần Vương có mặt ở đây đều cảm thấy xấu hổ.
Bọn họ cao hơn đối phương một cảnh giới lớn nhưng không thể nào bắt được đối phương, bây giờ còn phải để Quốc chủ tự mình ra tay, nhưng nếu Quốc chủ không tự mình ra tay thì không ai có thể chiến đánh bại được thanh niên yêu nghiệt này. Đây là lần đầu tiên bọn họ biết tới tu hành giả Chân thần lại có thể yêu nghiệt tới mức này.
"Ta vẫn đang chờ ngươi ra tay." Lục Trần bình tĩnh đáp lại một câu.
Nghe Lục Trần nói xong, tất cả mọi người đều ngẩn ra, sau đó mặt đỏ bừng lên, hoá ra từ đầu đến cuối thanh niên này chưa từng coi trọng họ mà mục tiêu của hắn chính là Quốc chủ thần quốc.
Mặc Vân Thánh cau mày hỏi: "Ta và ngươi có thù oán?"
"Không có."
"Có người trong hoàng thất Mặc Vân đắc tội với ngươi?"
"Không hề."
"Vậy tại sao ngươi lại bắt Mặc Vân Phi đi?"
"Đánh thắng đi rồi ta nói cho ngươi."
"Chiến trên trời được không?" Mặc Vân Thanh nói, chủ yếu là vì hắn sợ sẽ huỷ diệt thành Mặc Vân.
"Được."
Lục Trần gật đầu.
Hai bóng người gần như đồng thời phóng lên cao giống như hai chùm tia sáng, chỉ nháy mắt đã tới một chỗ cao hơn ngàn dặm.
Đám người phía dưới ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào hai bóng người có chút mơ hồ trên trời cao bằng ánh mắt sáng quắc, sắc mặt cũng trở nên vô cùng nghiêm túc, ngoài ra còn kèm theo một chút hưng phấn. Bất luận trận chiến giữa thanh niên yêu nghiệt này và Quốc chủ có kết quả ra sao, chuyện này nhất định sẽ lan truyền khắp Mặc Vân thần quốc và các thần quốc xung quanh.
Nếu bất phân thắng bại, e là sẽ lan rộng khắp toàn bộ Thần giới chỉ trong thời gian rất ngắn.
Đương nhiên, đại đa số người đều cảm thấy không thể nào xảy ra được, bởi vì Chân thần và Thần Hoàng cảnh chênh nhau đến hai cảnh giới lớn.
Chuyện đánh ngang tay không thể nào xuất hiện được, cho dù đối phương có yêu nghiệt cũng không thể bất phân thắng bại với Quốc chủ.
Mặc Vân Thánh đứng giữa không trung, thần quang vô tận toát ra từ trên người hắn và rơi xuống mặt đấy, khí tức mênh mông như biển của Thần Hoàng lan ra hàng ngàn dặm đất. Vào giờ phút này, gần nửa dân chúng của Mặc Vân thần quốc đều cảm nhận được luồng khí tức này, bọn họ nhìn về thành Mặc Vân phía xa, trong lòng không khỏi chấn động.
Quốc chủ thần quốc lại bùng nổ khí tức ngập trời, chẳng lẽ gặp phải địch nhất khó giải quyết sao, hay là Thần Hoàng dị tộc của Thâm Uyên giới đã xuống đây.
Thần quốc của bọn họ đang bị dị tộc xâm chiếm sao?
Bởi vì Mặc Vân Thánh bùng nổ khí tức làm cho hơn nửa con dân thần quốc trở nên khủng hoảng.
Mặc Vân Thánh đứng giữa không trung đối mặt với Lục Trần phía xa xa, hắn bình tĩnh nhìn Lục Trần nói: "Muốn dùng Chân thần cảnh lay động Thần Hoàng là chuyện ngươi không làm nổi, từ bỏ đi."
Mặc Vân Thánh có niềm tin tuyệt đối vào thực lực của chính mình, tuy đối phương rất mạnh nhưng không thể nào lay chuyển được hắn.
Hơn nữa, có thể lập nên một thần quốc đồng thời khiến cho những thần quốc xung quanh không dám xâm lược, chứng tỏ hắn cũng không phải Thần Hoàng bình thường.
"Cũng không phải lần đầu đối mặt với Thần Hoàng, không cần nhiều lời làm gì." Lục Trần lười biếng đáp lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận