Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1680: Sự cường đại của Võ Thần

Nhìn thấy phản ứng của Bạch Hi, trong lòng Võ Thần đã xác định, Lục Trần và Bạch Hi chắc chắn có quan hệ.
“Mỹ nhân kế sao.”
“Chẳng lẽ thanh niên kia háo sắc?”
Đám Thần Đế xung quanh ồn ào nhốn nháo nói, sau đó đều trầm tư suy nghĩ về mỹ nữ nào nổi danh trong lãnh địa mình thống trị, nếu như đối phương đồng ý vào Thâm Uyên giới phá hỏng tế đàn, bọn họ không ngại đợi hắn thành công trở về đưa cho hắn một trăm tám mươi mỹ nữ, nếu như chê ít, còn có thể thương lượng thêm.
Mấy Thần Đế không biết, mỹ nhân kế chỉ là Võ Thần dùng để thăm dò thái độ của Bạch Hi.
Võ Thần vội ho một tiếng, nói: “Chỉ đùa một chút thôi, vẫn là mang hắn tới đây mặt đối mặt bàn bạc đi.”
...
Bởi vì đám người Tây Môn Vũ đi náo động phòng, Lục Trần một thân một mình tu luyện, không biết vì sao trong lòng lại có cảm giác cực kỳ khó chịu, cảm giác như có người đang nhìn trộm, nhưng rõ ràng xung quanh không có ai.
Đột nhiên, không gian tách làm hai nửa, một bàn tay khổng lồ nhô ra.
Cảnh tượng đột ngột khiến sắc mặt Lục Trần đại biến, không chút nghĩ ngợi vận chuyển Lục Giới châu tạo thành phòng ngự bảo hộ thân thể, từng đợt sức mạnh dâng trào lan tràn như bàn tay liên tục đánh lên người.
“Ha ha, chàng trai trẻ, bọn ta không có ác ý với ngươi đâu.” Một giọng nói già nua cười ha ha vang lên bên tai Lục Trần.
Cùng lúc đó, bàn tay đâm thủng, Lục Thần lập tức cảm giác được thân thể của mình bị khống chế.
Lục Trần lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc, chấn động không gì sánh nổi, đây là cường giả cấp bậc gì chứ, ngay cả Lục Giới châu cũng không thể chống đỡ nổi, trực tiếp bị giam giữ rời đi.
Lục Trần cảm thấy trước mắt mơ hồ, sau đó hắn đột ngột đi tới một nơi xa lạ.
Xung quanh là đám cây cối cao lớn, cành cây trĩu quả, tỏa ra hương thơm quyến rũ, dưới vườn cây ăn quả có đặt một chiếc bàn đá, có khoảng mười người đang ngồi hoặc đứng.
Lục Trần nhìn thấy được mấy người quen thuộc, Nguyệt Thần, Hỏa Thần, và cả Tử Vong Nữ Thần.
Ánh mắt Lục Trần dừng trên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Hi mấy giây, mặt nàng không biểu cảm, nhìn không ra sướng vui giận buồn, như một người xa lạ nhìn chăm chú hắn.
Lục Trần cảm giác trong hai đồng tử của đối phương ẩn chứa một luồng sức mạnh áp bách cường đại, hắn thua trận, dời ánh mắt.
Ngoài ra, Lục Trần còn nhìn thấy một lão già quen thuộc, ừm, hơi giống một tên ăn mày trong một tòa thành nào đó từng nói muốn thu hắn làm đồ đệ.
“Tiểu hữu, chúng ta lại gặp nhau.” Trên khuôn mặt già nua của Tây Môn Thanh hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, rất hài hước nhìn chằm chằm Lục Trần, ban đầu thanh niên này còn tưởng hắn là tên ăn mày, không ngờ hắn lại là một Thần Đế.
Lục Trần có phần ngây ngốc, tên ăn mày hắn gặp được lúc trước thế mà cũng là một Thần Đế.
Bởi vì Lục Trần phát hiện, khí tức mấy người xung quanh đều không thể nhìn thấu, trên người ai nấy đều tràn ngập cảm giác áp bách rất nồng đậm. Mình đối mặt với bọn họ giống như đối mặt với cẩ khoảng trời, hơn nữa Nguyệt Thần, Thần Đế Hi… đều ở đây, chứng tỏ người xung quanh cũng là cường giả cùng cấp bậc.
Nói cách khác, Thần Đế của Thần giới hầu như tụ tập ở chỗ này.
“Tiểu hữu đừng căng thẳng!” Võ Thần nhìn Lục Trần nói.
Ánh mắt Lục Trần lập tức rơi lên người lão già nhỏ thấp kia, hắn mỉm cười trông rất hòa thuận, người nói không có ác ý với hắn lúc trước có lẽ là người này.
Lục Trần phát hiện, khí tức lão già nhỏ thấp mạnh hơn Thần Đế xung quanh, có lẽ là Võ Thần đệ nhất bảng Thần Đế.
Trong lòng Lục Trần hết sức khiếp sợ, thực lực Võ Thần rất mạnh, cho dù kích hoạt Lục Giới châu cũng thoáng cái bắt hắn tới nơi này, thực lực Võ Thần đúng là sâu không lường được, chỉ sợ là một cường giả Thần Đế cảnh viên mãn, mạnh hơn Hỏa Thần không biết bao nhiêu cấp bậc.
Lục Trần im lặng đứng nguyên tại chỗ, không rõ nhóm trâu bò này bắt hắn tới làm gì, không thể nào là hạ sát thủ với một Thần Vương nho nhỏ như hắn được, cho dù muốn hạ sát thủ, cũng không cần phải phí nhiều công sức như vậy.
“Tiểu hữu, không được sự đồng ý của ngươi, mạo muội dẫn ngươi đến, mong lượng thứ.” Võ Thần ngược lại không hề kiêu ngạo như Thần Đế, mặt mũi hiền lành giải thích một câu.
“Tiền bối, không biết ngươi tìm ta tới làm gì?” Lục Trần cung kính hỏi, trước mặt sự tồn tại kinh khủng như Võ Thần, trong lòng Lục Trần không có kiêu ngạo một chút nào.
Võ Thần cười nói: “Bọn ta muốn nhờ ngươi.”
Trên mặt Lục Trần lộ ra một nụ cười còn khó nhìn hơn khóc: “Tiền bối ngươi đừng nói đùa.”
Lục Trần không tin lời nói của Võ Thần, hắn không nghĩ ra cấp bậc như Thần Đế còn có chuyện gì cần cầu xin hắn, quả là đáng sợ.
Nếu như ngay cả chuyện mà Võ Thần cũng không thể giải quyết, một Thần Vương nho nhỏ như hắn có thể giúp được gì.
Võ Thần nghiêm nghị nói: “Tiểu hữu, bọn ta không nói giỡn, xin nghe ta nói từ từ.”
Cho nên, Võ Thần kể lại đại khái chuyện ở Thâm Uyên giới một lần, trịnh trọng nói: “Nếu như tiểu hữu bằng lòng đi tới Thâm Uyên giới, phá hủy tế đàn, chính là đại ân nhân của Thần giới bọn ta, muốn ra điều kiện gì cứ nói, những người như bọn ta sẽ hết sức thỏa mãn bất cứ yêu cầu gì của tiểu hữu.”
Lục Trần nghe Võ Thần giải thích xong, hắn im lặng đứng nguyên tại chỗ, trong mắt có một chút nghi ngờ khó hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận