Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1592: Tiếp khách (2)

"Ha ha, vị này chắc hẳn chính là Lục Trần tiểu hữu, quả nhiên tuấn tú lịch sự, phong lưu phóng khoáng." Hoàng chủ hoàng triều Nguyên Dương đánh giá Lục Trần vài lần, sau đó liền cười vang nói, trong giọng nói mang theo khí phách phóng khoáng.
"Bái kiến Hoàng chủ." Lục Trần đứng dậy, mặt không đổi sắc ôm quyền đáp lễ: "Hoàng chủ Nguyên Dương đích thân tới, khiến tông môn bồng tất sinh huy. Xin mời Hoàng chủ, nếu như chiêu đãi không chu đáo, mong rằng rộng lòng tha thứ."
Lục Trần cho đối phương đủ mặt mũi, dù sao tới đều là khách nhân, đương nhiên cần phải tôn kính.
"Ha ha, Lục Trần tiểu hữu khách khí rồi." Hoàng chủ Nguyên Dương mỉm cười, như mộc dục xuân phong, làm cho người ta có cảm giác rất thoải mái.
Sau đó quay đầu nhìn về tiểu bối phía sau, nói: "Nghe nói tiểu hữu lấy Thiên Tôn cảnh vượt qua Đế cảnh, những người này là khuyển tử cùng tiểu nữ, tuy rằng xấp xỉ tuổi tác với tiểu hữu, nhưng đối với thành tựu của tiểu hữu đúng là không theo kịp, bọn họ kính ngưỡng tiểu hữu không ngớt."
"May mắn mà thôi." Lục Trần sờ sờ lỗ mũi, khiêm tốn nói: "Lời đồn có chút quá mức khoa trương, không thật."
"Ha ha, Lục Trần tiểu hữu khiêm tốn rồi." Hoàng chủ hoàng triều Nguyên Dương mỉm cười nói một câu, sau đó đưa lên một cái nhẫn không gian, bên trong có quà tặng xa xỉ.
Lục Trần khách khí đưa người hoàng triều Nguyên Dương đi, lại nghênh đón đám tiếp theo, hơn nữa còn là người quen, là tu hành giả Ly Hỏa cung.
Một vị lão giả dẫn dắt mấy thanh niên tuấn kiệt, đi tới trước mặt, trong đó còn có một người quen.
Lão giả đầu tiên là đưa ra một chiếc nhẫn, sau đó nhìn về phía Lục Trần mỉm cười nói: "Nghe nói môn hạ đệ tử Cố Vân và Lục Trần tiểu hữu từng có xung đột, tiểu tử này ."
Lão giả còn chưa nói hết, Lục Trần liền khoát tay áo, nói: "Chỉ là một chút ân oán nhỏ mà thôi, ta sớm đã quên, cũng không nhớ rõ nữa."
"Lục Trần tiểu hữu rộng lượng." Lão giả dùng giọng tán thưởng nói, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau lưng, Cố Vân cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói với Lục Trần: "Lần trước là ta không đúng, ta ở nơi này thật tâm thật ý nói với ngươi một tiếng thật xin lỗi."
"Mời ngồi vào." Lục Trần làm ra tư thế mời.
"Cảm ơn."
Cố Vân nói một tiếng, đi theo lão giả rời đi.
Lục Trần tiếp tục nghênh đón khách khứa, đưa một nhóm lại một nhóm khách vào bàn, trong đó có không ít người hắn quen, chẳng hạn như Thần tộc Thần Mục, Lôi tộc Lôi Thương. Những nhân vật phong vân này của siêu cấp thế lực, tất cả đều tới đây, bọn họ nhìn về phía Lục Trần, trong ánh mắt mang theo vẻ phức tạp.
Nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Lục Trần, vẫn là ở hạ giới, lúc ấy thực lực của Lục Trần vẫn còn thấp hơn bọn họ một chút.
Nhưng mà ai có thể nghĩ, mấy trăm năm sau đó, chênh lệch giữa đôi bên lớn đến mức không cách nào bù được.
Lục Trần, đã bỏ lại bọn họ ở rất xa phía sau.
Bọn họ đối với Lục Trần, chỉ có khâm phục, không có đố kỵ.
Vì sao, bởi vì thế lực sau lưng bọn họ cũng không tầm thường, Thiên Đế có thể lấy tài nguyên ra, thế lực bọn họ cũng lấy ra được.
Không sánh bằng chính là không sánh bằng, không có nguyên nhân khác.
Rất nhanh, lại có hai người đến, cũng là người quen của Lục Trần, tính ra còn có quan hệ sư môn.
Có quan hệ sư môn, đương nhiên là sư tỷ Mai Anh Lạc, đại diện cho Tầm Mai sơn trang, tất nhiên, vị Thiên Đế Mai Ôn Luân kia không tới.
Chỉ có hai người đến, Mai Anh Lạc dắt một vị phu nhân khí chất, tha thướt đi tới.
Mai Anh Lạc vẫn xinh đẹp như vậy, xinh đẹp động lòng người, khí chất vô song, làm cho những thanh niên tuấn kiệt đã ngồi xuống kia, nhìn trợn cả mắt lên.
Mai Anh Lạc, con gái của Thiên Đế Mai Ôn Luân, nếu như có thể chiếm được trái tim của nàng, có thể tiết kiệm được vô số năm phấn đấu.
Mai Anh Lạc kéo phu nhân mỹ lệ phong thái trác tuyệt, người mặc trường bào hoa lệ, khí chất cao quý, nhưng mà trên mặt lại không có mảy may khí tức uy nghiêm, là một vị nữ tử cực kỳ dịu dàng.
"Sư đệ, lại gặp mặt rồi." Mai Anh Lạc xinh đẹp con ngươi rơi vào Lục Trần trên mình, tự nhiên hào phóng mở miệng nói.
"Sư tỷ" Lục Trần cũng mỉm cười gọi một câu, sau đó nhìn về phía phụ nhân dịu dàng bên cạnh, như là phát hiện đại lục mới, ngạc nhiên nói: "Sư tỷ, vị này chính là tỷ tỷ ngươi sao, ngươi vậy mà còn có một vị tỷ tỷ xinh đẹp thế này."
Lục Trần lời này, làm cho phu nhân dịu dàng che miệng cười duyên: "Tiểu tử, miệng thật ngọt."
Mai Anh Lạc trừng mắt nhìn Lục Trần một cái, trợn trắng mắt nói: "Đây là mẹ ta."
"Ồ, thì ra là bá mẫu" Lục Trần vội vàng nói: "Bá mẫu, ta gọi như vậy không có vấn đề chứ."
Phu nhân dịu dàng khẽ cười nói: "Ngươi và Anh Lạc là sư tỷ đệ đồng môn, tự nhiên không có vấn đề."
Sau đó, lại hàn huyên vài câu, liền mang theo Mai Anh Lạc rời đi.
Tiếp theo, Lục Trần lại đón mấy chục đợt khách, lại một hồi lời khách, nước miếng đều đã khô. Lục Trần phát hiện, làm loại chuyện tiếp khách này, cũng quá tốn nước miếng, cổ họng rất nhanh bốc lửa.
Khi nghênh đón khách nhân đợt tiếp theo, mặt Lục Trần lập tức đen lại, trong mắt có lửa giận phun trào.
Người tới, là bảy tám nữ tử áo trắng, các nàng có mỹ mạo tuyệt đỉnh, dáng người thướt tha, cố phán sinh tư, tiên nữ không dính khói lửa trần gian.
Nữ tử, là một vị tuyệt đại giai nhân, dung mạo mỹ lệ, khí chất linh hoạt kỳ ảo, loại khí chất này hoàn toàn không kém năm vị sư phụ của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận