Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1937. Khi sư diệt tổ

“Mỗi người mang một ngàn người đệ tử tới?” Mọi người sững sờ.
“Không sai.” Lục Trần khẽ gật đầu, nói: “Người làm được là có thể gia nhập Kiếm Đế cung, đến lúc đó ta sẽ đích thân truyền thụ kiếm ý cho các ngươi.”
“Lục cung chủ, có hơi khó đó.” Trên mặt năm mươi bảy người lộ ra vẻ rối rắm.
Bọn họ ở trong phe phái của từng người, tuy là có chút uy vọng và địa vị, có người sùng bái, nhưng muốn thuyết phục một ngàn đồng môn gia nhập Kiếm Đế cung, vẫn là hơi khó làm được.
“Lục cung chủ, một ngàn người quá nhiều, năm trăm người thôi.” Bọn họ cò kè mặc cả với Lục Trần.
Lục Trần suy nghĩ một hồi, nếu như mỗi người có thể thuyết phục năm trăm người, cũng có thể kéo tới gần ba vạn người, về phần thiếu bảy vạn đệ tử, sau này có thể từ từ gom.
“Được.” Lục Trần gật đầu.
Năm mươi bảy người lập tức thả lỏng một hơi, theo sau rời đi, đuổi kịp mấy lão giả, vội vàng nói: “Trưởng lão, bọn ta sai rồi, bọn ta trở về đây.”
Mấy lão đầu tử mặt đầy ngơ ngác, đám đệ tử này lúc đầu không nhận bọn họ, cũng phải quyết tâm gia nhập Kiếm Đế cung, làm sao sau khi đi không bao lâu, đám đệ tử này lại hồi tâm chuyển ý rồi.
Tuy nói những đệ tử này lúc trước làm ra hành động ‘khi sư diệt tổ’, nhưng các trưởng lão vẫn thu nhận bọn họ.
“Trở về là tốt.” Một lão đầu tử hòa ái nói.
Sau khi năm mươi bảy người trở lại phe phái, lập tức bày ra miệng lưỡi dẻo quẹo của mình, tự thuật chiến tích huy hoàng của Lục Trần ở Đạo giới, thuyết phục đệ tử phe phái cùng bọn họ gia nhập Kiếm Đế cung.
Theo miêu tả của bọn họ, khơi gợi lên sự tò mò của rất nhiều đệ tử, đại đạo Kiếm Ý thật sự lợi hại như vậy sao, nếu như thật sự lợi hại hơn Kiếm đạo, vậy còn tu luyện Kiếm đạo cái rắm, trực tiếp chuyển qua đại đạo Kiếm Ý thôi.
Tất nhiên, vẫn còn một vài người giữ nguyên xem chừng và nghi ngờ.
Điều này đã gia tăng rất lớn về độ khó, thời gian để thuyết phục trở nên dài hơn.
Bởi vì năm mươi bảy đệ tử hồi tâm chuyển ý, mấy lão đầu tử hết sức vui mừng, thậm chí còn chạy đến chỗ Kiếm Đế cung tới âm dương quái khí, mỉa mai một phen.
Thế nhưng, hai tháng sau, đệ tử ba phe phái đột nhiên trốn đi với quy mô lớn, hơi nghe ngóng là biết đi Kiếm Đế cung.
Mấy lão đầu tử trực tiếp trợn tròn mắt, sau đó nghe ngóng, lập tức biết được chân tướng, tức giận miệng sùi bọt mép.
Thì ra năm mươi bảy đệ tử đó căn bản không phải hồi tâm chuyển ý, mà là trở về cạy người.
Tức đến mức bọn họ muốn đi Kiếm Đế cung bắt về năm mươi bảy người, sau đó treo lên xà nhà đánh, nhưng vì bọn họ sau khi đệ tử trở về, chạy đến trước mặt Lục Trần chế nhạo một phen, hiện tại còn mặt mũi nào đi Kiếm Đế cung.
Đệ tử ba phe phái trốn đi quy mô lớn, gia nhập Kiếm Đế cung, cũng làm cho rất nhiều đệ tử không hiểu được, không rõ vì sao đồng môn lại đi Kiếm Đế cung.

Lúc này, trên quảng trường Kiếm Đế cung, Lục Trần đứng giữa không trung, nhìn một đám người đông nghịt bên dưới, hờ hững nói: “Gia nhập Kiếm Đế cung, nhất thiết phải ở đủ ngàn năm, các ngươi có thể làm được không?”
Lục Trần không yêu cầu xa vời mấy vạn người này sau khi vào Kiếm Đế cung vẫn ở lại đây, hắn chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ, vì có thể tu hành kiếm quyết chí cao của Vạn Kiếm tông.
Phía dưới, ước chừng ba vạn người, một thanh niên trong đó nghi hoặc hỏi: “Đại đạo Kiếm Ý, thật sự mạnh hơn Kiếm đạo sao?”
Tuy bọn họ bị thuyết phục mà tới, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, cũng không tin đại đạo Kiếm Ý lại lợi hại hơn Kiếm đạo, trừ khi làm bọn họ hoàn toàn bái phục.
Lục Trần nói: “Vương Mãnh, ra khỏi hàng.”
“Cung chủ!”
Vương Mãnh bước ra khỏi hàng, đứng ở phía trước.
Vương Mãnh hình thể cường tráng, lông mày đen rậm, đôi mắt như chim ưng, sắc bén bức người, hắn là người nổi trội nhất trong mười hai đệ tử của Kiếm Đế cung, kiếm ý đã tu hành đến cấp Tôn hậu kỳ, tu vi là Thánh Đế trung kỳ.
Dù là như vậy, hắn dựa vào tu vi Thánh Đế trung kỳ này, có thể đối phó Thánh Đế viên mãn.
Lục Trần nhìn về ba vạn người bên dưới, cất cao giọng nói: “Các ngươi có thể ra khỏi hàng khiêu chiến Vương Mãnh, hạn chế dưới Thánh Đế viên mãn, vượt qua hai, ba tiểu cảnh giới đều được, nếu hắn thua, các ngươi có thể rời đi, thậm chí ta còn sẽ cho các ngươi một trăm viên Ngộ Đạo đan.”
Lục Trần thắng một vạn viên Ngộ Đạo đan trong tay Cơ Hạo Ảnh, chẳng qua là vì lấy được bốn ngàn năm trăm lá trà Ngộ Đạo ở Thánh Môn.
Ngộ Đạo đan đối với hắn, tính trân quý nhỏ hơn rất nhiều.
Nghe được lời Lục Trần nói, ánh mắt mọi người sáng lên.
Khiêu chiến thành công, còn có thể nhận được một trăm viên Ngộ Đạo đan.
“Ta tới khiêu chiến.”
Một thanh niên Thánh Đế đỉnh phong ra khỏi hàng, áo trắng nhẹ nhàng, vô cùng anh tuấn, hắn nhìn Vương Mãnh nói: “Ta không tin ngươi có thể đánh bại ta.”
Trong lòng thanh niên này có ngạo khí nhàn nhạt, hắn là người tốt nhất trong nóm đệ tử nhập môn, so với nhóm đã tu hành ở Kiếm Đế cung mấy ngàn năm, hắn còn tinh thông Khôi Lỗi chi thuật, ngoài ra hắn còn cao hơn Vương Mãnh ba cảnh giới, không tin đối phương có thể chiến thắng hắn.
“Ha ha.”
Vương Mãnh đối với lời người nọ nói, khinh thường cười.
Mấy năm này, hắn lén lút đi khiêu chiến đệ tử cảnh giới cao, ngay cả sư huynh Thánh Đế viên mãn đều đánh ngã mấy người, còn sợ một Thánh Đế đỉnh phong?
“Ngươi là sư huynh, nhường ngươi xuất thủ trước.” Vương Mãnh nhìn đối phương nói.
“Được.”
Hết chương 1922.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1923
Bạn cần đăng nhập để bình luận