Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 482: Lực lượng Thái m

Khi nhìn thấy trận pháp biến mất, tất cả mọi người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nếu như liên tục bị trận pháp vây lại thì không biết phải bị vây đến năm nào.
“Tại sao ngươi lại không cứu bọn ta?” Lê Hồng tức giận chất vấn Lục Trần.
Bởi vì Lê Hồng là tộc Ma Bất Tử, cánh tay bị đứt của hắn đã mọc lại rồi, nó chỉ tiêu hao một ít năng lượng của hắn mà thôi, không mấy ảnh hưởng lắm.
Hiện giờ Lê Hồng vô cùng căm phẫn, rõ ràng Lục Trần có thể cứu bọn họ, ba người bạn đồng hành của hắn cũng sẽ không phải chết, nhưng bởi vì Lục Trần thấy chết không cứu, dẫn đến cái chết của ba người bạn đồng hành, thế nên Lê Hồng đã trút cơn oán hận lên người Lục Trần.
Lục Trần nhún vai, nói: “Đến ta còn lo không xong nữa, làm sao cứu được các ngươi.”
Trong lòng hắn có chút buồn cười, mình có nghĩa vụ phải cứu bọn họ sao?
Lục Trần không có chút hảo cảm nào với người của tộc Ma Bất Tử.
Lê Hồng nhăn nhúm, hắn nói một cách vô cùng tức giận, phẫn nộ: “Lúc nãy nếu như ngươi đến đây, bọn ta cũng sẽ không chết.”
Lục Trần hời hợt nói: “Ta không biết ta lại mạnh đến như thế đấy, ngọn lửa màu xanh đó hung hãn như thế, đến ta còn không lo được, làm gì còn sức lực cứu các ngươi.”
“Vu Chiến huynh, huynh nói có đúng không.” Lục Trần nháy mắt với Vu Chiến.
Vu Chiến cười khà khà, nói: “Đúng đấy, lúc nãy bọn ta bị ngọn lửa nguyền rủa thiêu gần chết, làm sao cứu các ngươi được.”
Khi Lê Hồng nhìn màn diễn này, hắn suýt chút nữa đã thổ huyết, hắn biết rồi, đám người Vu Chiến rõ ràng là đã đi theo Lục Trần, trong lòng hắn vô cùng căm phẫn, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, hắn không lên tiếng nữa.
“Nếu như ngươi không thể công phá được cung điện, ta sẽ cho ngươi biết mặt.” Lê Hồng nhìn chằm chằm Lục Trần, hắn nói bằng giọng điệu lạnh băng băng, ấy chính là sự căm phẫn phát ra từ tận đáy lòng.
Trong mắt Lục Trần lóe qua một ẩn ý sâu xa, nếu như có thể phá được cung điện, hắn sẽ trở nên có giá trị, nếu như người này dám giở trò ở đằng sau, cho dù có một người cha Thánh Quân thì cũng không thể cứu nổi hắn.
Sau khi nghe Vu Chiến giải thích, Lục Trần đã biết được cung điện màu xám khó công phá với hai tộc như thế nào, mấy mươi vạn năm thời gian, trả giá với hơn mười vạn mạng người mới phá hủy được hai mươi hai tòa, nếu như hắn có thể phá hủy được một tòa thì hắn sẽ có giá trị vô cùng lớn đối với hai tộc, đến lúc đó xem ai dám đụng đến hắn.
Đồng thời, hắn cũng đã hiểu, sở dĩ cung điện màu xám nguy hiểm là bởi vì lực lượng nguyền rủa ở nơi đây rất mạnh.
Đa phần những người xông pha vào đây đều chết vì không cầm cự được khi lực lượng nguyền rủa phát tác trong cơ thể.
Còn hắn sở hữu thần hỏa, đối với một cung điện khắp nơi đều là bùa chú mà nói thì đúng thật là khắc tinh trong những khắc tinh.
Miễn là tiếp sau đó không có nguy hiểm gì đáng kể, nếu chỉ là vô vàn bùa chú thì có lẽ hắn có thể nhổ trận kỳ màu đen lên một cách dễ dàng.
Lục Trần không nói gì cả, Vu Chiến nhìn về hướng của Lê Hồng, bất mãn nói: “Lê Hồng, lời này của ngươi quá đáng rồi, gì mà không phá được thì cho hắn biết mặt, ngươi xem vị huynh đệ này là nô bộc của ngươi sao, hắn là khách quý mà bọn ta mời đến để phá trận, ta nói cho ngươi biết, cho dù hôm nay không phá được thì có làm sao, cùng lắm thì lần sau lại tới, ta xem ngươi có dám đụng đến hắn hay không.”
Vừa nãy nếu như không có Lục Trần, ngoài hắn ra thì bốn người đồng môn còn lại chắc chắn sẽ chết, Lục Trần là ân nhân cứu mạng của bọn họ, Vu Chiến đương nhiên sẽ đứng về phía Lục Trần.
Khi Lục Trần nhìn thấy tình thế này, hắn cũng khá cạn lời.
Quan hệ giữa Vu Thể giới và tộc Ma Bất Tử có vẻ cũng không vững chắc đến như vậy.
Lục Trần còn tưởng rằng, những nhân vật cấp cao của hai tộc kết minh để chiến đấu với liên minh giữa vị Thần sư và Trớ Chú giới đó thì quan hệ sẽ là đồng minh, những tiểu bối trẻ tuổi trong đó chắc cũng sẽ có tình bằng hữu, nhưng bây giờ xem ra, vốn không có tình hữu nghị gì.
Cuối cùng hắn cũng đã hiểu được lời của Hàn Mặc thánh vương.
Thật ra, giữa hai tộc chắc cũng đều có kẻ hở, hai tộc chắc có lẽ có mối thù cực lớn với Trớ Chú giới hoặc với vị Thần sư đó, vì thế nên những nhân vật cấp cao mới kết minh.
Nhưng giữa hai bên thì không hề hòa thuận.
Nhìn cách mà Vu Chiến và Lê Hồng làm việc với nhau là biết ngay.
“Hừ.”
Lê Hồng hừ lạnh với Vu Chiến, hắn không hề muốn lãng phí thời gian ở đây nghe những lời giậu đổ bìm leo của Vu Chiến nữa.
Chỉ dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Lục Trần.
Sau đó, mọi người tiếp tục tiến vào trong, nhưng mãi đến trước cửa cung điện cũng không gặp bất kỳ nguy hiểm nào cả.
Vu Chiến nhìn xung quanh, nói: “Xem ra không có khôi lỗi luyện kim, trận pháp vừa nãy chính là sát trận mạnh nhất ở bên trong tòa cung điện này.”
Từ trong giọng điệu của Vu Chiến, có thể thấy hắn đã thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì sát chiêu lớn nhất ở một vài cung điện khác chính là khôi lỗi luyện kim, còn khó hơn khôi lỗi luyện kim của Vương cảnh, vô cùng khó giết.
Phải cần một đoàn người cầm chân khôi lỗi luyện kim, sau đó cử một người mạnh nhất tiến vào cung điện nhổ trận kỳ xuống.
Nếu không thì sao họ lại cử nhiều người vào đến như thế, chính là để dự phòng lỡ đâu gặp phải khôi lỗi luyện kim thì sẽ hữu dụng.
“Trận kỳ màu đen đang ở bên trong, chúng ta đi vào thôi.” Vu Chiến nói.
Nói rồi, hắn liền là người đầu tiên bước lên bậc thềm thứ nhất, nhưng khi bước lên bậc thềm, một cánh cổng khổng lồ màu xám đột nhiên chấn động, sau đó từ từ mở ra.
Một luồng khí vô cùng nguy hiểm tràn ngập từ trong cung điện.
“Không ổn.”
Trong lòng Vu Chiến nhảy loạn xa, hắn nhanh chóng lùi về.
“Cạch.”
Cánh cổng lớn của cung điện vừa mở ra, một luồng khí lạnh lẽo liền ập ra từ bên trong, khí tức băng giá nồng nặc, như thể lực lượng Thái âm ở dưới cửu u phát nổ, cả người lạnh bần bật, đến cả nguyên thần cũng đang run rẩy.
Nhiệt độ giữa trời và đất bỗng chốc giảm đi rất nhiều, như thể bị đóng băng vĩnh viễn vậy.
“Rút lui.”
Vu Chiến hét lên, triệu tập thanh niên Vu Thể giới còn sót lại rời đi.
Mặc dù bọn họ đến để phá hủy cung điện, nhưng nếu như biết đây là tình cảnh chắc chắn chết, bọn họ cũng sẽ không nộp mạng, sẽ chờ đợi cơ hội tiếp theo.
Hiện giờ, lực lượng Thái âm ập ra từ bên trong cung điện là một lực lượng âm lãnh chí cường, tuyệt đối có thể khiến cho người ta đóng băng thành tượng băng, linh hồn tiêu hủy.
Lê Hồng và thanh niên áo xanh cũng chạy đi, thấy việc bất ổn liền nhanh chóng chuyển hướng.
Chỉ có Lục Trần vẫn đứng đó, hắn không hề sợ hãi, lúc ấy khi hắn ở ở trong Ma Long vực, hắn cũng đã từng cảm nhận được sự khủng khiếp của khí U Minh, mặc dù luồng khí lực lượng Thái âm này còn lạnh hơn cả khí U Minh, nhưng hắn sở hữu thần hỏa, có lẽ có thể chống cự được.
Thế là, vào thời khắc cơ thể của Lục Trần sắp đóng băng, thần hỏa liền tràn ngập trong máu thịt, xua đi cái lạnh, chống lại cái lạnh đã đông cứng vào tận xương tủy của hắn.
Trong chốc lát, Lục Trần cảm thấy mình đỡ hơn rất nhiều.
“Huynh đệ, ngây ra đó làm gì, mau chạy đi”. Vu Chiến chạy đi trước một đoạn, phát hiện thấy Lục Trần vẫn đứng nguyên một chỗ, một chút cũng không động đậy, hắn không khỏi sốt sắng gọi với.
Bởi vì khí lạnh ập ra từ bên trong đã bao trùm khắp sân của cung điện rồi, nếu như còn không đi thì cả một vùng đất này sẽ biến thành vùng đất độ không tuyệt đối, tất cả sinh mạng hoặc sự vật ở bên trong đều sẽ bị đông cứng.
Lê Hồng cũng nhìn Lục Trần một cái, trong lòng hắn lạnh lùng thầm nghĩ một câu “ngu ngốc”.
Đây là lực lượng Thái m, một loại lực lượng thuộc tính cực âm chí cường, sinh ra từ các loại vực thẳm, hoặc ở trong vùng đất cực âm, phải trải qua mấy ngàn năm hoặc mấy vạn năm mới có thể thành hình, loại lực lượng này được dùng để khắc trên binh khí hoặc ở bên trong trận pháp có tác dụng rất lớn.
Mặc dù lực lượng Thái âm ở đây không mạnh, nhưng chắc chắn có thể đóng băng chết Vương giả tuyệt đỉnh.
Nếu như chưa đạt đến Vương cảnh thì chắc chắn sẽ bị đóng băng thành tượng băng.
Hắn sớm đã chướng mắt Lục Trần, tất nhiên mong Lục Trần chết ở nơi này.
Rất nhanh, mấy người trong chốc lát đã rời đi, chỉ còn một mình Lục Trần vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận