Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1623: Ta đã thấy tên cặn bã kia

Hơn nữa hai người còn thành công đạt được thoả thuận cá cược, kiểm soát một ngàn lẻ một Thần quốc làm điểm ca cược, ngoại tộc do Dương Thuyên dẫn đầu là bên hành động tiến công, Nguyệt Thần coi như là bên phòng thủ, hơn nữa bọn họ không thể giúp đỡ đưa cho Thần quốc tài nguyên chiến đấu, tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nếu năm trăm linh một Thần quốc thất thủ thì Nguyệt Thần sẽ chủ động nhượng bộ, giao ra quyền thống trị, nếu năm trăm linh một Thần quốc thắng lợi, bảo vệ được quê hương thì Dương Thuyên sẽ dẫn ngoại tộc rời đi, trở lại Thâm Uyên giới.
Nguyệt Thần với tư cách là người thống trị nơi này, nàng rất quen thuộc đối với những Thần quốc cường mạnh kia, những Thần quốc yếu thì coi như hy sinh một vài Thần quốc, cán cân chiến thắng vẫn nghiêng về phía nàng.
Dương Thuyên nghe được lời nói của Nguyệt Thần, bình tĩnh cười, nói: “Nguyệt Thần cô nương việc gì phải vội, còn hai Thần quốc còn chưa phân thắng bại ngươi liền chắc chắn hai Thần quốc còn lại có thể thành công bảo vệ như thế sao.”
Tuy hiện tại chỉ có bốn trăm chín mươi chín Thần quốc bị thất thủ, hai Thần quốc còn lại thất thủ hắn mới có thể thắng, nhưng Dương Thuyên không hoảng sợ chút nào, trong lòng ổn định.
Đột nhiên, Dương Thuyên tựa hồ nhận được tin tức, dừng lại một chút, sau đó nhếch mép cười với Nguyệt Thần, nói: “Xin lỗi, Nguyệt Thần cô nương, Đông Thần quốc đã bị bọn ta chiếm đoạt.”
Nghe được lời nói của Dương Thuyên, đôi con ngươi xinh đẹp của Nguyệt Thần hơi co lại, trong lòng hiện lên một tia rùng mình.
Một ngàn lẻ một Thần quốc làm điểm đánh cước, trong đó có năm trăm Thần quốc được bảo vệ, bốn trăm chín mươi chín Thần quốc thất thủ, còn hai Thần quốc còn chưa phân thắng bại.
Nhưng trong lòng Nguyệt Thần nắm chắc phần thắng, bởi vì trong vô số Thần quốc nàng cai trị thì Đông Thần quốc xếp hạng đầu, tu vi quốc chủ Thần quốc đạt tới Thần Hoàng đỉnh phong, Nguyệt Thần cho rằng Đông Thần quốc chắc chắn sẽ giành thắng lời cho nên đã tìm đến Dương Thuyên để hắn rời đi.
Nhưng không nghĩ rằng Đông Thần quốc vậy mà thất thủ.
Mà Đông Thần quốc thất thủ, còn lại Hách Lan Thần quốc thuộc về một trong số những Thần quốc yếu nhất, làm sao có thể thắng được.
“Ngươi âm thần điều động cường giả đi trợ giúp, phá vỡ quy tắc?” Ánh mắt Nguyệt Thần lạnh như băng nhìn chằm chằm Dương Thuyên, trên người toát ra một một loại lạnh lẽo, làm cho nhiệt độ xung quanh dường như hạ thấp xuống vài chục độ.
Dương Thuyên giang tay ra, nói: “Nguyệt Thần cô nương, ta đã ở núi Nguyệt Thần nửa năm, mỗi ngày không phải luyện đàn thì là vẽ tranh, những điều này ngươi đều có thể nhìn thấy, ta làm sao có thời gian để giở trò được.”
Dương Thuyên hơi híp lại đôi mắt hẹp, nói: “Tu vi của quốc chủ Đông Thần quốc tuy rằng mạnh mẽ, nhưng tính tình kiêu ngạo, hơn nữa tính cách thất thường, nếu hơi bị kích thích một chút hoặc hơi có chút ưu thế thì hắn thường mất đi lý trí, ừ, Đông Thần quốc thất thủ nằm trong dự đoán của ta.”
Ánh mắt Nguyệt Thần bình tĩnh nhìn chằm chằm Dương Thuyên, không nói chuyện, trong lòng vô cùng bất an, nảy sinh ý nghĩ huỷ bỏ ước định.
Vì nơi nàng cai trị tuyệt đối không thể vô cớ giao cho Dương Thuyên, một khi trở thành nơi dừng chân của ngoại tộc và xây dựng phòng tuyến thì rất khó đoạt lại.
Hơn nữa cũng tương đương với việc Thâm Uyên giới mở ra một phòng tuyến ở Thần giới, sau này lần lượt từng cái ắt sẽ bị đánh bại.
Nhưng vào lúc này, Dương Thuyên toàn thân run rẩy, sắc mặt cũng trở nên khó coi, nhìn chằm chằm Nguyệt Thần nói: “Ngươi thắng rồi.”
“Thắng rồi?”
Nguyệt Thần chớp đôi mắt đẹp, vẻ ngạc nhiên ngắn ngủi thoáng hiện lên trên gương mặt nàng.
Chẳng lẽ Hách Lan Thần quốc thắng trận?
Điều này làm sao có thể?
Hách Lan Uy là quốc chủ Thần quốc mà nàng không coi trọng nhất, tu vi chỉ có Thần Hoàng sơ kỳ, người này tư chất không tốt, cả đời tu luyện đến cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong, nhưng kỹ xảo nịnh nọt của người này rất tốt, thường khiến nàng nổi da gà khắp người.
Lẽ nào Hách Lan Uy thắng một vị Thần tộc ngoại tộc bằng cách nịnh bợ hắn?
“Nguyệt Thần cô nương, ta Dương Thuyên nhất ngôn cửu đỉnh, trong vòng một ngàn năm sẽ không xâm phạm địa bàn của ngươi.” Ngay lúc Nguyệt Thần im lặng, lời nói của Dương Thuyên vang lên, sau đó dùng tay xé mở không gian trực tiếp rời đi.
Sau khi Dương Thuyên đi, tâm hồn thiếu nữ của Nguyệt Thần vẫn có chút dậy sóng.

Hách Lan Thần quốc.
Trải qua vài tháng khẩn trương sửa chữa, thủ đô vốn dĩ đã biến thành nửa phế tích hiện tại đã rực rỡ hẳn lên, từng công trình kiến trúc lần lượt được dựng lên, hàng loạt người tị nạn đã quay trở lại thủ đô tìm về nhà của mình, tuy có rất nhiều người đã không trở lại nhưng trên mặt mỗi người đều tràn đầy hạnh phúc vui vẻ, bởi vì đã bảo vệ được Thần quốc, ngoại tộc Thâm Uyên giới đã bị đánh đuổi, cuối cùng bọn họ cũng có thể trải qua những ngày tháng bình an.
Mọi người vốn cho rằng là công cao của quốc chủ Hách Lan thần quốc Uy, nhưng quốc chủ lại nói, muốn cảm tạ thì bọn họ nên cảm tạ một thanh niên tên Lục Trần.
Hơn nữa, ngay tại vị trí trung tâm của thủ đô, Hách Lan Uy dựng một bức tượng cho Lục Trần để thế nhân tôn thờ.
Trong hoàng cung.
Hách Lan Uy ngồi trên ngai vàng, nhìn Lục Trần cười ha hả, nói: “Lục Trần lão đệ, lần này quốc gia của lão ca có thể giữ được đều dựa vào sự giúp đỡ của ngươi, loại ân tình lớn này cũng không biết làm thế nào để cảm tạ, tóm lại một câu, sau này ngươi gặp hoạn nạn lão ca ta sẽ có mặt bất cứ lúc nào ngươi cần.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận