Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1318: Vịn tường bước đi (3)

Mặc Khoan vội vã đẩy cửa phòng Bồ Khúc ra, vừa vào cửa nói: “Lão Bồ, ngươi thu nhận đồ đệ rồi, còn biến thành người phụ trách của Bắc viện.”
Thân hình Mặc Khoan cao lớn, mặc hắc bào rộng thùng thình, không đợi Bồ Khúc nói chuyện, hắn tiếp tục nói: “Đồ đệ kia của ngươi lại lừa bịp đồ đệ của ta đến thảm, ăn hai viên Nhất Tả Thiên Lý đan, ngây người ở nhà vệ sinh một canh giờ rồi.”
Bồ Khúc lười biếng nói: “Còn rất sớm, ít nhất phải đợi một tháng.”
Nghe thấy trong giọng nói của Bồ Khúc có chút hả hê, Mặc Khoan hơi bất mãn: “Đồ đệ của ngươi thật quá đáng, rõ ràng là Đan Thanh thập phẩm lại lừa bịp đồ đệ của ta.”
Bồ Khúc bình tĩnh nói: “Sửa lại một chút, hắn không phải đồ đệ của ta, mặt khác là đồ đệ ngươi cố ý ngăn cản đối phương không cho hắn rời đi, đánh cược cũng là đồ đệ ngươi nói, đi ra ngoài tùy tiện hỏi thăm sẽ biết, bây giờ người của cổ thành gọi đồ đệ của ngươi là ngu ngơ.”
Mặc Khoan: “...”
“Đúng rồi, ngươi nói người mới tới không phải đồ đệ của ngươi, vì sao phải cho hắn vị trí người phụ trách Bắc viện, như vậy sẽ khiến Miểu Hỏa bất mãn, đồ đệ Lạc Hoa của hắn gần như được nội bộ định vào vị trí người phụ trách Bắc viện.”
“Bất mãn thì thế nào?” Bồ Khúc bĩu môi nói: “Ngươi đừng quên, Đan Tôn các là chúng ta sáng lập, không phải là Miểu Hỏa sáng lập.”
Mặc Khoan nói: “Suy cho cùng Miểu Hỏa sắp là thập nhị phẩm, lại là lão nhân của Đan Tôn các, chúng ta cũng nên cho chút mặt mũi.”
Bồ Khúc vẫn không để tâm nói: “Đừng nói hắn còn chưa đến thập nhị phẩm, cho dù thập nhị phẩm thì sao, chẳng lẽ Đan Tôn các rời khỏi hắn thì không vận chuyển nổi.”
Mặc Khoan im lặng nói: “Làm sao ngươi lại tùy tiện đem tặng vị trí người phụ trách Bắc viện cho một người ngoài, thứ nhất hắn không có tư lịch, thứ hai hắn không có cống hiến, đoán chừng rất nhiều người cũng sẽ không phục.”
Bồ Khúc hừ nhẹ nói: “Đừng nói vị trí người phụ trách Bắc viện, cho dù hắn muốn Đan Tôn các, mắt ta cũng không nháy một chút mà lập tức đưa cho hắn.”
Mặc Khoan lập tức trợn mắt há hốc mồm, vội vàng nói: “Ngươi đừng quên, Đan Tôn các có một nửa của ta, còn đầu ngươi nữa có phải bị cửa kẹp không, làm chuyện ngu ngốc như thế.”
Mặc Khoan kích động đến mức nói tục rồi, người bạn già đang yên đang lành thần kinh gì đó, tặng chức vụ người phụ trách Bắc viện thì cũng bỏ đi, còn muốn tăng Đan Tôn các cho hắn.
Bồ Khúc hời hợt nói: “Bây giờ ngươi cảm thấy ta khờ, sau này ngươi sẽ hiểu được quyết định ta đưa ra chính xác đến cỡ nào.”
“Chút tài sản này của Đan Tôn các chính là đồ bỏ đi trước mắt người ta.” Ở trong lòng Bồ Khúc thở dài một hơi, người ta là đồ đệ của Hoa Điệp tiên tử, cho dù là Đan Đế thập tam phẩm, thập tứ phẩm cũng muốn cướp.
Vì sao, còn không phải là hi vọng sau khi hầu hạ đối phương hài lòng, có thể khiến hắn làm trung gian gặp Hoa Điệp tiên tử, để Hoa Điệp tiên tử tùy tiện hướng dẫn mấy câu cho bọn họ luyện đan là có thể được lợi không nhỏ.
Bồ Khúc cũng cực kỳ muốn gặp Hoa Điệp tiên tử để đối phương hướng dẫn mấy câu, Bồ Khúc cảm thấy nếu như Hoa Điệp tiên tử có thể tùy ý hướng dẫn mấy câu, nói không chừng hắn có thể trở thành Đan Đế.
Thân phận Đan Tôn và Đan Đế hoàn toàn khác biệt.
Cho dù Đan Đế thập tam phẩm đi đến chỗ nào cũng xài được, cho dù đi tới Sơn Hải giới những thế lực siêu cấp cũng phải tôn sùng hắn là thượng khách.

Trong nháy mắt, Lục Trần đã tới Đan Tôn các nửa tháng, nửa tháng này cũng quen thuộc với môi trường và con người ở đây rất nhiều, cũng hiểu điểm tốt làm người phụ trách, hắn ra ngoài đi dạo, bước chậm ở hậu viện của Đan Tôn các, nơi này vô cùng rộng rãi, giống như một thành trì nhỏ.
Lục Trần nhìn thấy phía trước có một người vịn tường bước đi, bước đi vô cùng chậm, chậm rãi đi về phía hắn.
Người này dinh dưỡng không đầy đủ, trên mặt chỉ còn lại da bọc xương, hốc mắt sâu hoắm, một dáng vẻ yếu đuối.
Giống như một trận gió nhẹ thổi tới cũng có thể thổi ngược hắn.
“Ôi!”
Lục Trần xác định lại ánh mắt, hắn nhận ra người đi tới.
Người vịn tường bước đi kia không phải ai khác chính là Ô Khung, quả thực Ô Khung quá khác với hình tượng gặp nửa tháng trước, giống như đã gặp phải người xấu ngược đãi.
Trong lòng Lục Trần hơi kinh ngạc một chút, uy lực hai viên Nhất Tả Thiên Lý đan lớn như vậy ư, hành hạ một chuẩn Chí Tôn thành như vậy.
Lục Trần thấy Ô Khung, Ô Khung cũng nhìn thấy Lục Trần.
“Là ngươi?”
Ô Khung vừa nhìn thấy Lục Trần, trong mắt liền dấy lên lửa giận hừng hực.
Nửa tháng này, thân thể của hắn và tinh thần đều gặp phải đả kích khổng lồ, từ khi ăn đan dược vẫn chạy vào nhà vệ sinh liên tục, chưa từng dừng lại, một ngày ít nhất hơn ngàn lần, nửa tháng nay, người xả một vòng.
Không chỉ thân thể bị đả kích, tinh thần cũng chịu hành hạ khổ sở.
Ô Khung hắn vốn là ngôi sao mới của Đan Tôn các, nhận vô số người sùng bái, bây giờ thì sao, thành trò cười của Đan Tôn các, người của cổ thành gọi hắn là ngu ngơ.
Hắn hoàn toàn biến thành trò cười của Bích Tiêu cổ thành.
Mà tất cả điều này đều là người trước mắt ban tặng.
Cả người hắn bị thương nghiêm trọng, mà người khởi xướng thì sao, không chỉ gia nhập Đan Tôn các mà còn trở thành người phụ trách Bắc viện, thật là tức chết hắn.
“Đối với việc gặp gỡ các hạ, ta vô cùng đồng tình.” Lục Trần cố nén cười, nghiêm trang nói.
“Ngươi khinh người quá đáng…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận