Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 698: Chế nhạo

Lục Trần đứng ở nơi đó rất bình tĩnh, áo trắng trên người, khí chất xuất trần, trên người có từng sợi thế Vô Địch tỏa ra, chống cự lại hoàng uy tràn ngập hư không.
Người xung quanh thấy khí chất của Lục Trần, trong lòng âm thầm cảm khái một câu, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thanh niên siêu phàm như thế.
“Không quan tâm ngươi là ai, ra tay với Thiếu chủ nhà ta, đừng nghĩ rời khỏi thành Đan Minh.” Trong hư không, giọng điệu vị Hoàng giả kia lạnh lùng nói ra, nói xong giơ tay lên lần nữa, cách khoảng không chộp tới hướng Lục Trần, đồng thời hư không giống như cứng lại, người hoặc sự vật được hoàng uy bảo vệ, chỉ cần không vượt qua Hoàng cảnh, tất cả đều không nhúc nhích.
Im lặng giống như một bức họa cuộn tròn.
Tuy nhiên, Lục Trần cũng không chịu ảnh hưởng này, nhàn nhạt cất giọng nói: “Ra tay với thiếu chủ nhà ngươi, quá đề cao phế vật này.”
Hai chữ phế vật thốt ra từ trong miệng Lục Trần, khiến sắc mặt Vương Quân dữ tợn, trong ánh mắt tràn ngập sát ý.
“Phế vật này đánh lén ta, nhưng ngay cả khí tức của ta cũng không chịu nổi, cũng không biết người nào cho hắn lá gan đánh lén.” Lục Trần quay đầu lại liếc nhìn Vương Quân, trong ngôn từ tràn đầy mùi vị châm chọc.
Từng câu từ chói tai đến cực điểm, giống như từng thanh kiếm đâm vào trái tim Vương Quân, hắn cũng chịu không nổi nữa rồi, gầm hét dữ tợn: “Phế hắn cho ta!”
Trong hư không, vị Hoàng giả kia lạnh lùng hừ một tiếng, hoàng uy thổi quét thiên địa, xung quanh Lục Trần, lập tức nổi lên từng sợi khí lưu kinh khủng, những khí tức mà khí lưu này phát ra, thế nhưng còn sắc bén hơn mấy phần so với kiếm sắc.
Rất nhanh, này từng sợi khí lưu hóa thành gió lốc, bao vây Lục Trần ở chính giữa, giống như là muốn cắn nuốt Lục Trần.
Kiếm thế ngưng tụ quanh thân Lục Trần, hóa thành một thanh trường kiếm, gió lốc trực tiếp xé rách mà đến bao vây, cả người lao ra từ bên trong, giống như một ảo ảnh lóe lên, đứng thẳng trong hư không, sau đó duỗi ngón tay ra, hướng một chút về phía Hoàng giả trong hư không.
Vô số kiếm ý xung quanh tới đây hội tụ, toàn bộ tụ tập trong ngón tay của Lục Trần, trong phút chốc, một đường kiếm chỉ xé rách không gian xuất hiện, tia sáng chói mắt, tốc độ đột phá không gian vô cùng nhanh, xuyên thủng hướng Hoàng giả mà đi.
Giờ khắc này, trái tim vị Hoàng giả kia run rẩy trong hư không, trong lòng hắn dâng lên một luồng cảm giác sợ hãi, hắn không dám khinh thường, xòe bàn tay ra, tản ra ánh áng rực rỡ chói lọi, hình như muốn ngăn cản chùm tia sáng này bắn tới.
Ha!
Chỉ thấy một chùm tia sáng lớn nhỏ cỡ ngón tay, va chạm với lòng bàn tay của Hoàng giả, phát ra âm thanh vô cùng bén nhọn.
Một tiếng kêu rên truyền ra, chỉ thấy ánh sáng ảm đạm của bàn tay vị Hoàng giả kia, trong lòng bàn tay, lại thêm một lỗ máu, giọt giọt máu tươi rơi từ không trung xuống.
Ánh mắt người xung quanh trừng mắt đến lớn nhất, giống như đông cứng lại.
một thanh niên Vương cảnh sơ kỳ lại tổn thương được một Hoàng giả.
Đây giống như đang nằm mơ.
“Ngươi chọc giận ta!” Tên Hoàng giả này lạnh giọng nói, da mặt khẽ nhăn một cái, bàn tay truyền đến cảm giác đau nhói, khiến hắn cảm giác không chân thật.
Trước đây gặp phải Vương cảnh, một bàn tay là có thể đập chết.
Hôm nay, hắn lại bị một tên Vương cảnh làm tổn thương, đồng thời trong lòng kinh ngạc thanh niên yêu nghiệt này, còn một trận giận dỗi.
Bởi vì xung quanh có nhiều người vây xem tận mắt thấy chứng nhận một màn này, hắn cảm giác thật mất mặt.
“Sai, là ngươi chọc giận ta.” Lục Trần lớn tiếng nói.
Cả thành Đan Minh, xét nghiêm túc về ý nghĩa thì thuộc về địa bàn của hắn, ở trên địa bàn của hắn, bị uy hiếp lặp đi lặp lại nhiều lần, khiến hắn rất khó chịu.
Ánh mắt Hoàng giả trên bầu trời lạnh lùng, có hàn mang đang lưu chuyển, ánh mắt nhìn Lục Trần có một luồng sát niệm, sau đó, nắm tay hắn vươn ra, chỉ thấy trên hư không xuất hiện một bộ hoa văn vô cùng khổng lồ, trung tâm của hoa văn này, có một ký hiệu hỏa diễm.
Một khắc kia xuất hiện hoa văn, ở giữa ký hiệu hỏa diễm đột nhiên sinh ra ngọn lửa, rất nhanh, ngọn lửa liền nhanh chóng bốc cháy lên, hóa thành một bộ Hỏa Đồ vô cùng khổng lồ phía trên vòm trời, một khắc sau, rất nhiều ngọn lửa rơi xuống từ trong hư không, biến xung quanh thành một vùng biển lửa, giống như trước bao vây Lục Trần ở giữa.
Người xung quanh thấy một màn như vậy, ánh mắt nhẹ nhàng run sợ, Hoàng giả của Vương gia bắt đầu động thật rồi.
Thân là người của thế gia luyện đan, võ học có liên quan rất nhiều với ngọn lửa, võ học nổi tiếng của Vương gia chính là Hỏa Diễm Thiên đồ, ngưng tụ Hỏa Diễm đồ, dùng vô vàn ngọn lửa bao vây đối thủ.
“Ngọn lửa này cũng được đấy.” Lục Trần tự nhủ.
Theo xung quanh đầy trời đại hỏa bao trùm thân thể của hắn, khiến cho hắn cảm nhận được một tia nguy hiểm hơi thở.
Tâm niệm vừa động, quanh thân hắn tản ra một tầng ngọn lửa màu đen.
Ngọn lửa màu đen giống như mực nước, đen vô cùng, khiến người ta cảm thấy một luồng cảm giác vô cùng quỷ dị.
Đây là Diệt Thế Hắc Diễm.
Cùng với Diệt Thế Hắc Diễm quanh người Lục Trần, chỉ thấy ngọn lửa xung quanh giống như gặp phải khắc tinh gì, lại không dám đến gần Lục Trần, dường như có ý thức, mặc dù bao vây Lục Trần, nhưng lại cách chỗ của Lục Trần một trượng thì dừng lại.
Thần Hỏa thuộc về một loại ngọn lửa đẳng cấp cao, có ý thức của mình, không có gì không nuốt, bất kể là ngọn lửa khác hay là linh lực, hoặc là thiên tài địa bảo, cũng có thể chuyển thành năng lượng của mình.
Mặc dù vị Hoàng giả này lợi dụng linh lực chuyển thành ngọn lửa bao vây Lục Trần, nhưng loại ngọn lửa này cũng chỉ là ngọn lửa bình thường, ngay cả linh hỏa cũng chưa tính là gì, gặp phải Thần Hỏa, vô hình bị khắc chế.
Diệt Thế Hắc Diễm trên người Lục Trần không ngừng khởi động, hóa thành một đại hoả hình người, không ngừng va chạm, giương nanh múa vuốt, trỗi dậy giao hoà với ngọn lửa xung quanh, sau đó hấp thu đại hoả của bốn phía.
Sau khi vị Hoàng giả kia ra tay, liền yên lặng chờ Lục Trần kêu thảm thiết, hắn thi triển môn võ học này, có thể giết chết Hoàng giả cấp bậc tồn tại, đột nhiên sức chiến đấu của người thanh niên này lớn mạng, nhưng cũng không thể ngăn cản đại hoả hừng hực xung quanh.
Kết quả chỉ có một, đó chính là bị chết cháy.
Người xung quanh thấy một màn như vậy, cũng tiếc nuối thở dài một hơi, vốn không dễ dàng nhìn thấy một Vương cảnh cực kỳ yêu nghiệt, đáng tiếc còn chưa lớn lên lại bị xóa sạch.
Có lẽ tên thanh niên này quá ngay thẳng rồi, không hiểu được biến báo, chẳng lẽ chưa từng nghe qua một câu nói, cây cao chịu gió lớn sao.
Ồ!
Rất nhanh, ánh mắt bọn họ lóe lên, này cũng hai ba lần hô hấp rồi, lại không có chút tiếng kêu thảm thiết nào truyền đến.
Trong hư không, sắc mặt một Hoàng giả này đột nhiên thay đổi, bởi vì hắn cảm giác được linh lực của bản thân đang nhanh chóng trôi mất, không rõ xảy ra chuyện gì, đảo qua bên trong thần niệm liền phát hiện một cảnh tượng khiến hắn không thể tin.
Tên kia vốn nghĩ hẳn là thanh niên nên bị ngọn lửa dữ đốt cháy, quanh thân lại phân bố một tầng ngọn lửa màu đen quỷ dị, khi mắt thấy ngọn lửa màu đen này, Nguyên Thần lập tức run sợ đứng lên, hắn cảm thấy sự kinh khủng của ngọn lửa màu đen.
Hắn có trực giác, nếu như mình bị ngọn lửa màu đen đốt cháy, rất có thể thần hình đều bị hủy diệt.
Từng ngọn lửa màu đen kia giương nanh múa vuốt, giống như xúc tu hợp chất đơn giản biến thành phức tạp, lại hấp thu sức mạnh của ngọn lửa.
Đây chính là do hắn cảm giác linh lực đang nhanh chóng bị trôi mất.
Tên Hoàng giả trung niên này vung tay lên, trực tiếp tản Hoả Diễm Thiên đồ đi, Thiên đồ tản đi, hỏa diễm cũng đi mất.
Khi người xung quanh thấy thanh niên đáng lẽ bị chết cháy nhưng đứng nguyên tại chỗ lại không thương tổn gì thì cả đám đều ngây ngẩn cả người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận