Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1817: Thắng thảm (2)

Nhóm Hoàng đã vứt bỏ bọn họ, kết cục đã được định.
Rất nhanh, một nhóm đại quân Thiên Yêu không sợ chết mắt lộ vẻ tàn nhẫn, điên cuồng thôi động tu vi, toàn bộ thân hình bành trướng, ầm một tiếng, nổ tung.
Từng Thiên Yêu bắt đầu tự bạo.
Uy lực nhóm Thiên Yêu tự bạo này bộc phát ra vô cùng khủng bố, đại đạo chi lực nối liền trời đất, hoá thành khí lưu hủy diệt quét ngang chiến trường, làm cho Nhân tộc không hề phòng bị sinh tử đạo tiêu.
Đợt tự bạo này, mang đi tính mạng của ít nhất mấy ngàn vạn người.
Các Thiên Đế xung quanh mặc dù kịp phản ứng, vội vã tràn ra giới lực ngăn chặn uy lực bầy yêu tự bạo, nhưng cũng đã chậm.
Bùm bùm bùm!
Còn có rất nhiều Thiên Yêu tự bạo muộn, uy lực bị chặn lại.
Đến tận đây, giới chiến siêu cấp nổ ra giữa hai giới, cuối cùng cũng hạ màn.
Sơn Hải giới, thành công chống cự đại quân Thiên Yêu xâm lấn.
Nhưng trên mặt người sống, làm sao cũng không vui nổi, ngược lại rất nặng nề, bởi vì trận giới chiến này, có quá nhiều người vẫn lạc và hi sinh.
Sơn Hải giới, về cơ bản võ giả Thiên Tôn trở lên đều tới tham chiến.
Cơ số đoàn thể Thiên Tôn khá lớn, chiếm chín mươi chín phần trăm, người tham gia giới chiến, ít nhất có mấy ngàn vạn, song hiện tại người còn sống, chỉ có hai ba ngàn vạn, nói cách khác, người còn sống chưa tới một phần mười, rất nhiều người của các môn phái, gia tộc trên cơ bản đã bị diệt sạch.
Có môn phái thậm chí toàn bộ chết trận, không có người sống sót.
Chẳng qua, vì thế các Thiên Yêu cũng bỏ ra đại giới vô cùng thảm trọng.
Đầu tiên, Thiên Yêu dưới cấp Thiên Đế tiến vào Sơn Hải giới toàn bộ tử trận, không phải chết trận thì do vừa nãy tự bạo tử vong, còn lại một số ít Thiên Yêu sợ chết giơ cờ trắng đầu hàng, cũng bị thần niệm Thiên Đế vô tình mạt sát.
Bên cạnh đó, bên phía Sơn Hải giới, chiến lực đứng đầu nhất không tử vong một ai, nhiều nhất là bị thương.
Mà Thiên Yêu giới tổng cộng chết trận mười hai vị đẳng cấp Thiên Đế, Ninh Thiên Quân không còn thân thể, còn có một vị Hoàng Chủ tự bạo chạy trốn, Ninh Thiên Quân và vị Hoàng Chủ tự bạo kia, ít nhất phải dưỡng thương mấy trăm năm, thậm chí hơn ngàn năm, mới có thể khôi phục lại.
Mọi người nghỉ ngơi một hồi, bắt đầu dọn dẹp chiến trường, một luồng khí tức trầm trọng đè trên lưng, tràn ngập trong lòng mọi người, rất nhiều người nhìn đồng môn chết đi cao giọng khóc lớn.
Lục Trần đứng trong chiến trường, cũng bắt đầu tìm kiếm người sống, khi thấy Liễu Khuynh Thành, Tứ Hại, Mộ Dung Thu, Mai Tiêu bọn họ đều sống sót, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Phù!
Nơi xa, một con ma cầm che khuất bầu trời bay về, trên lợi trảo nắm lấy thi thể một con đại bàng, mắt trừng lớn, toát ra vẻ không cam tâm, đó là Hoàng của tộc Thiên Bằng, bị Cứng Đầu đuổi theo giết chết.
Đến tận đây, số lượng đẳng cấp Thiên Đế của Thiên Yêu giới tử vong lại tăng thêm một người.
Vu Tổ xách theo hai cái xác rồng dài vạn mét đi về phía Bàn Nhạc, một con vảy hiện màu trắng như tuyết, cho dù chết, vẫn tràn ngập ra lãnh ý vô cùng khủng bố, tựa như muốn đông kết hư không, đây là thủ lĩnh tộc Ma long hàn băng, một vị Hoàng Chủ.
Một con khác thì là vảy màu đỏ, là Long Lai hoàng chủ, thủ lĩnh Ma long hỏa diễm.
Vu Tổ đi tới trước mặt Bàn Nhạc, nhìn chằm chằm hắn nói: “Tự mình nỗ lực chút đi, không có chuyện gì đừng quấy rầy ta ngủ.”
Bàn Nhạc lúng túng sờ đầu: “Lão tổ…”
“Đa tạ tiền bối trợ giúp Sơn Hải giới, sau này có chỗ phải dùng tới ta, cứ việc chỉ huy một câu.” Lục Trần ôm quyền với Vu Tổ, cảm kích nói.
Lục Trần biết, giới chiến có thể tăng nhanh tiến độ kết thúc, không thoát được quan hệ với Vu Tổ, là Vu Tổ đến, mới đánh vỡ cục diện bế tắc trên chiến trường, nếu không, chiến đấu sẽ vẫn tiếp tục kéo dài, thậm chí toàn bộ võ giả Sơn Hải giới chết trận, vẫn không kết thúc được.
“Hai món đồ ăn này xem như thù lao, ngươi không có ý kiến chứ?” Vu Tổ nhìn về phía Lục Trần hỏi.
Lục Trần liếc mắt nhìn hai cái xác rồng dài vạn mét, âm thầm mặc niệm cho Long Lai hoàng chủ và thủ lĩnh Ma long hàn băng, đã chết cũng thôi đi, thế mà còn biến thành đồ ăn.
Không biết dưới suối vàng mà biết, có thể tức hộc máu hay không.
Lục Trần nói: “Vãn bối không có ý kiến.”
Vu Tổ khẽ gật đầu, sau đó kéo hai cái xác rồng rời đi, trong chiến trường, thuộc về một tuyến phong cảnh đẹp đẽ.
Rất nhanh, bóng dáng Vu Tổ liền biến mất không thấy.

Tin tức thắng lợi của Sơn Hải giới nhanh chóng cuốn ra khắp thiên hạ, truyền tới Cửu Thiên, rất nhiều người tu hành cấp thấp chờ đợi đã lâu nhận được tin tức này, nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó tiếng khóc lớn vọng khắp mỗi góc của Sơn Hải giới, bao phủ một màn bi thương nồng đậm giữa thiên địa.
Bởi vì người để bọn họ trông ngóng và mong mỏi chưa trở về, vĩnh viễn ở lại trên chiến trường.
Rất nhiều Thiên Tôn chết đi, bọn họ ở trong chiến trường có thể nổi danh hay vô danh, cho dù bỏ mạng cũng không ai biết tên bọn họ, nhưng sau lưng mỗi người đều có một gia đình, những thân nhân này, mới là người bọn họ lo lắng, bận lòng nhất.
Chiến tranh vô tình, làm hàng ngàn, hàng vạn gia đình tan thành mảnh nhỏ.
Trận giới chiến này, được xem là đại nạn Sơn Hải giới xưa nay chưa từng có, nguyên khí đại thương, Thiên Tôn, Đại Đế cấp bậc trung tầng, gần như chết sạch.
Chiến tranh, cũng không vì vậy mà kết thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận