Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 862: Đại chiến bắt đầu (2)

Ba Hoàng giả còn lại cũng ra tay, thân thể Mộ Dung Thu bay lên trời, bộc phát khí tức Hoàng cảnh trung kỳ, ngăn cản một bàn tay vỗ tới, sau đó nhìn đối phương nói: “Đối thủ của ngươi là ta.”
“Hoàng cảnh kiến hôi mà thôi, chịu chết đi!” Ánh mắt của Hoàng cảnh đỉnh phong bị chặn lại phóng ra hào quang đáng sợ, thản nhiên nói, quanh thân tản mát ra hoàng uy, giống như một con thần thú bay về phía Mộ Dung Thu cực nhanh, đồng thời trong tay xuất hiện một thanh trường đao, linh lực khủng bố rót vào trong trường đao khiến cho trường đao phát sáng, phun nhả ánh sáng dọa người.
Hoàng giả đi theo Nhân Hoàng đại thành đến đều là thành viên quan trọng của gia tộc Thuần Vu, có được Hoàng khí đứng đầu.
Một Hoàng giả đỉnh phong có được Hoàng khí đứng đầu có thể một mình đấu với hai ba Hoàng giả cầm Hoàng khí bình thường, rất hiển nhiên, Hoàng giả này cũng không coi Mộ Dung Thư ra gì.
Mộ Dung Thu nhìn thấy đao mang đến cực nhanh, hắn vươn bàn tay ra, chỉ thấy hai tay hắn bao trùm một tầng ánh sáng màu vàng, hóa thành một chiếc găng tay màu vàng, găng tay giống như được chế tác từ kim loại, mỏng như cánh dế, tràn ngập ánh sáng màu vàng nhàn nhạt.
Bàn tay của Mộ Dung Thu mang đôi găng tay kim sắc, trực tiếp giơ bàn tay lên, bắt được trường đao của đối phương.
Trường đao phát ra đao mang sắc bén muốn chém đứt bàn tay của Mộ Dung Thu, nhưng lại bị đôi găng tay kim sắc hoàn toàn chặn lại, lưỡi đao sắc bén xung đột kịch liệt với găng tay, hỏa tinh văng khắp nơi.
“Đây là pháp bảo gì?” Ánh mắt Hoàng giả của gia tộc Thuần Vu khẽ run, nhìn chằm chằm vào găng tay của Mộ Dung Thu.
“Một món pháp bảo bỏ đi, nhưng lại đủ đối phó với ngươi!” Mộ Dung Thu giả bộ nói.
Mặc dù Mộ Dung Thu mới đi theo Lục Trần chưa đến nửa tháng nhưng không biết từ khi nào đã bị Lục Trần đồng hóa, lời nói ra cũng rất thiếu đánh.
Chỉ là lời này của Mộ Dung Thu cũng không nói sai, hắn là một thiếu chủ của thế lực đỉnh cấp, phụ thân còn là Thánh Vương đại thành, có tận mấy món Thánh khí hộ thân trên người, thì Hoàng khí đỉnh cấp đối với hắn quả thật chỉ là loại kém cỏi nhất.
Tiết Lâm cất bước mà ra, lộ ra dáng người lười biếng xinh đẹp, đôi mắt xinh đẹp mê người quét qua quét lại trên người hai Hoàng giả còn lại, giọng điệu có chút kiều mị nói: “Ai tới làm đối thủ của ta?”
“Để ta!”
Một Hoàng giả có dáng người trung bình, ánh mắt lãnh khốc nói.
Nói xong hắn bước về phía trước, vươn bàn tay ra, một tia linh lực hùng hậu quấn quanh bàn tay, chỉ thấy trên bầu trời đột nhiên sinh ra một luồng phong bạo dọa người, trong phong bạo mơ hồ có một nắm đấm rất lớn ngưng tụ mà thành, đây là nắm đấm phong bạo hội tụ vô tận, tản mát ra khí tức chấn động xé rách đáng sợ.
Nắm đấm vô cùng sắc bén mang theo lực lượng cuồng bạo công phạt vô song hung hăng đánh về phía thân thể mềm mại của Tiết Lâm.
Rất hiển nhiên, Hoàng giả này không có chút ý thương hoa tiếc ngọc mà trực tiếp sử dụng sát chiêu hung mãnh nhất muốn đánh chết người.
Người xung quanh nhìn thấy Hoàng giả này đi lên đã ra tay thô bạo, trong lòng thầm mắng một câu, lẽ nào người này mù rồi sao, không biết bản thân đối phó chính là một nữ tử xinh đẹp à.
Mọi người nhìn thấy nắm đấm phong bạo hội tụ sắp đánh lên người Tiết Lâm, trái tim bọn họ cũng không khỏi nhấc lên, nhưng chỉ thấy Tiết Lâm vặn vẹo eo nhỏ, tránh được một kích sắc bén khủng bố này.
Ầm đùng!
Bầu trời đột nhiên truyền ra một tiếng nổ kịch liệt, vô số cương phong tản ra bốn phía, nổi lên từng đợt phong bạo mãnh liệt, sóng khí xa xa vỗ vào mặt người cách xa mấy ngàn mét đều cảm giác mặt mình bị vỗ đến đau đớn.
Một kích không thành, sau đó lại có thêm công kích khác giáng xuống.
Mà Tiết Lâm vốn không cứng rắn với hắn, ngược lại nhìn về phía Lục Trần mở miệng nói: “Lục đẹp trai, ta giúp ngươi chặn người này, ngươi mau chóng giải quyết đi.”
Ánh mắt Lục Trần rơi vào trên người Hoàng giả còn lại, đôi mắt giống như hàn đàm, khóe miệng lại gợi lên nụ cười khinh miệt: “Xem ra vận khí của ngươi không tốt cho lắm, bỏ đi, mau giải quyết sự việc kết thúc công việc đi.”
“Kiêu ngạo!”
Hoàng giả này hừ lạnh một tiếng, linh lực trong cơ thể bành trướng, hắn nâng bàn tay lên, cánh tay tăng vọt trực tiếp bắt về phía Lục Trần.
Hoàng giả còn lại thì bị Lục Trần kích thích nổi giận, trong mấy người thì Lục Trần là yếu nhất, ngay cả Hoàng giả cũng chưa đến, vậy mà lại khinh thường hắn như thế, khiến cho trong lòng hắn giận dữ, không thể nhịn được nữa mà trực tiếp ra tay.
Chỉ thấy một cánh tay tràn ngập ánh sáng màu xanh kéo dài vô hạn trực tiếp bóp về phía cổ của Lục Trần, dường như muốn bóp nát cổ Lục Trần.
Trong ánh mắt Lục Trần có hai luồng nước lưu chuyển, sau đó đột nhiên bắn ra hai luồng kiếm ý đáng sợ, chỉ nghe thấy một tiếng xẹt, máu tươi bắn tung tóe, cánh tay Hoàng giả này xuất hiện hai vết máu sâu có thể thấy được.
“Chậc!”
Hắn kêu đau một tiếng, ánh mắt bất định nhìn chằm chằm Lục Trần, sắc mặt âm trầm như nước.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, mới là kích đầu tiên mà hắn đã bị thương, chỉ là hắn vốn không buông tay mà trực tiếp cất bước về phía Lục Trần, bóng dáng nhanh đến cực hạn, lúc tiến lên, không biết từ lúc nào trong tay lại xuất hiện thêm một cây trường thương màu xanh giống như đồng đúc thành, tràn ngập ánh sáng màu xanh, đặc biệt là mũi thương lộ ra ý sắc bén.
“Chết đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận