Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 672: Hai tên đồng bóng (2)

Một phút sau, Ngao Thượng nhụt chí, không giãy giụa nữa, giận dữ mắng một câu: “Đồ biến thái!”
“Tiểu Thượng Thượng, ngươi muốn đánh bại ta còn phải chờ mấy năm nữa.” Lục Trần cười tít mắt nói.
Nhưng hai tay lại truyền đến cảm giác tê dại khiến lòng hắn có hơi giật mình, mấy năm nay Ngao Thượng đúng là tăng lên rất nhiều, ở đây ngoại trừ hắn chắc chắn không ai có thể vững vàng thắng được Ngao Thượng.
Người xung quanh chứng kiến cảnh tượng này đều giật mình, thực lực của người này mạnh vậy sao, ngay cả thái tử Ngao Thượng của tộc Chân Long tượng trưng cho sức mạnh cũng không thoát khỏi trói buộc.
“Mấy năm không gặp, ngươi vẫn vô sỉ như vậy, bản tính chả thay đổi chút nào.” Bên cạnh, một mỹ nữ không nhìn được nữa, hừ lạnh một tiếng nói.
Lục Trần thả Ngao Thượng ra, nhìn đối phương, liếm khóe môi: “Cô nương, vóc dáng ngươi càng ngày càng quyến rũ.”
“Ngươi…”
Nữ tử giận dữ, mày liễu dựng thẳng trừng mắt nhìn Lục Trần.
“Hahaha, ta thích nhìn bộ dáng ngươi nhìn thấy ta khó chịu muốn đánh ta nhưng lại không đánh được.” Lục Trần cười rất bỉ ổi cũng rất thiếu đòn.
“Mẹ kiếp.”
Nữ tử thầm chửi một câu trong lòng, quay đầu đi không để ý đến hắn.
Thiên kiêu ở Huyền vực đứng đây nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi chảy mồ hôi lạnh.
Người mới đến này là ai, buông thả như vậy, đến cả Thánh nữ của Thánh Ma giáo cũng dám đụng đến.
Không sai, người vừa mới giận dữ mắng Lục Trần chính là Thánh nữ Khương Thải Nghiên của Thánh Ma giáo.
Mấy năm nay, Khương Thải Nghiên vẫn hoạt động ở Huyền vực, khiêu chiến khắp nơi, đánh nhau tạo ra danh tiếng trong thiên kiêu thượng tầng ở Huyền vực.
Thiên kiêu thượng tầng ở Huyền vực đều rất kiêng kỵ Khương Thải Nghiên.
“Lông xanh, sao ngươi lại ở đây?”
“Còn con hàng ngươi, không trở về Cửu Thiên của ngươi đi sao còn ở lại mười vực?”
“Quý Nhiên và Tử Hằng, hai người các ngươi không ở Huyền vực kế thừa gia sản của ông cha, chạy đến đây làm loạn cái gì, không sợ chết luôn ở đây à.”
“Thiên Vũ muội tử, chuẩn bị cha ta mấy sát thủ cấp Thánh Vương, ta một mình lẻ loi cô độc lưu lạc ở Huyền vực, cầm mấy tên sát thủ bảo vệ.”
Lục Trần nhìn khắp xung quanh, dồn dập chào hỏi như thân quen, làm cho thiên kiêu Huyền vực và u Dương Ngọc Thường trợn mắt há mồm.
u Dương Ngọc Thường chiêu đãi một nhóm khách quý, hầu hết Lục Trần đều quen biết.
Chẳng hạn như thanh niên áo xanh chào hỏi đầu tiên, Lục Trần gọi hắn là lông xanh.
Lúc trước tên thanh niên áo xanh này tiến vào bí cảnh tứ thánh, đối phương còn từng tiếp lấy một quyền của Vu Chiến, là nhân vật thuộc về cấp Thánh Tử.
Nhưng mà sau khi loại bỏ tòa cung điện màu xám thứ nhất, đối phương biết rõ sự đáng sợ của cung điện màu xám, ủ rũ rời đi, không thể ngờ rằng hôm nay gặp được đối phương ở gia tộc u Dương.
Về người chào hỏi thứ hai, Lục Trần gọi là Minh Thương, đối phương là hậu nhân của một Thiên Tôn ở Thượng Giới thiên, trải qua rèn luyện ở hạ giới, cùng tìm kiếm cơ duyên thần hỏa.
Tại thời điểm ở bên trong lòng đất Ma Long vực, Lục Trần và Minh Thương từng giao đấu mấy lần nho nhỏ, sau khi rời khỏi Ma Long vực thì không còn gặp lại nhau nữa.
Về phần hai người Quý Nhiên và Tử Hằng thì càng thêm quen thuộc, không cần nói tỉ mỉ.
Còn có Đường Thiên Vũ, vị này hình như là đại tiểu thư thân phận tôn quý ở Hoàng Tuyền điện, cũng là mấy năm không thấy, không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở gia tộc u Dương.
Mấy người bị Lục Trần điểm danh chủ yếu đều rất quen thuộc đối với Lục Trần, tất nhiên là có một người ngoại lệ, đó chính là thanh niên áo xanh Hàn Thiên, Hàn Thiên quan sát Lục Trần bằng ánh mắt kỳ quái, một lúc sau mới kinh ngạc hỏi một câu: “Đạo huynh biết ta sao?”
Bởi vì ở bên trong bí cảnh tứ thánh, Lục Trần dùng giả thân của Kiếm Tam công tử, cho nên đối với Hàn Thiên mà nói, khuôn mặt xa lạ này của Lục Trần không có chút ấn tượng hay liên hệ nào cả.
Nếu không phải vì vậy thì hắn gặp qua một lần hẳn sẽ có ấn tượng.
Lục Trần nhìn hắn rồi nhướng mày một cái, cười tủm tỉm, nói: “Ngươi đoán xem!”
Hàn Thiên: “....”
Người mặc áo khoác màu đen là Minh Thương, mắt sao mày kiếm, trên mình toát ra khí chất tiêu sái phiêu dật, hắn đứng lên, chắp tay về phía Lục Trần: “Đạo huynh, lại gặp mặt rồi.”
Minh Thương có ấn tượng rất sâu sắc với Lục Trần, bởi vì hắn cảm nhận được một chút uy hiếp trên người của người này.
Thời gian mấy năm này, hắn một mực khiêu chiến thiên kiêu, chưa từng thất bại một lần nào, thực lực tăng lên rất nhiều.
Thời gian thoáng qua mấy năm, lần nữa gặp lại Lục Trần nhưng mà luồng khí tức uy hiếp kia lại càng ngày càng mãnh liệt ở trong lòng.
Thậm chí Minh Thương hoài nghi Lục Trần đạt được thần hỏa ở Ma Long vực.
Thái độ của Minh Thương khiến cho ánh mắt của đám thiên kiêu ở Huyền vực trở nên kỳ dị, bọn họ biết thân phận của thanh niên Minh Thương mặc áo đen này, hắn là hậu đại của một nhân vật lớn trong Hắc Ám thiên của cửu thiên, có một đoạn thời gian từng rất nổi tiếng ở Huyền vực, tất cả những thiên kiêu hàng đầu ở Huyền vực đều bị đánh bại trong tay hắn, không ai là đối thủ của hắn.
Cho dù có uy danh hiển hách như là truyền nhân của Đạo tông Lý Đạo Tử, hay Lê Nam thế gia là Lê Nam Mặc cũng không phải đối thủ của hắn.
Minh Thương từng ra lời khiêu chiến với người đứng đầu Huyền vực Mai Tiêu, đáng tiếc là Mai Tiêu đã bế quan bỏ lỡ trận khiêu chiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận