Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1269: Mượn kiếm (2)

Nguyễn Trần Sương khẽ nhắm đôi mắt đẹp lại thoáng cảm ứng một lượt, một lúc sau mở mắt nhìn về phía Lục Trần, nói: “Sư đệ, có thể cho ta mượn Lục Thần kiếm vài ngày hay không.”
“Mượn vài ngày?” Lục Trần hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Nếu sư tỷ muốn mượn, vậy đương nhiên không thành vấn đề.”
“Đa tạ!”
Nguyễn Trần Sương đứng lên, để lộ bóng dáng thon dài mềm mại, nhìn Lục Trần nói: “Mấy ngày nữa ta sẽ trả lại cho ngươi.”
Nói xong, nàng xoay người bay lên trời.
Ánh mắt của Bùi Kỵ bên cạnh phát sáng, cũng nói: “Sư đệ, đợi Nguyễn Trần Sương trả lại cho ngươi, có thể cho sư huynh mượn vài ngày hay không.”
Lục Trần cạn lời, lại thêm một người mượn Lục Thần kiếm, nhưng biết rõ bọn họ mượn Lục Thần kiếm làm gì, tất nhiên là cảm ngộ kiếm ý bên trong.
Hơn nữa, hắn không cho mượn cũng không được, chỉ sợ sẽ để lại danh tiếng là kẻ keo kiệt.
Mặc dù vừa nãy Liễu Mục sư huynh có dặn dò Bùi Kỵ mượn đồ thường không trả lại, nhưng đây là Lục Thần kiếm, hắn không dám tham lam đâu đúng không.
Nếu thật sự không trả thì đi xử là được.
“Được!” Lục Trần đáp ứng.
“Vậy đa tạ sư đệ trước, sư huynh cũng đi đây!” Bùi Kỵ tóc trắng đứng lên, sau đó cũng bay đi.
“Sư đệ, đây là…” Lúc này, Liễu Mục mới nhìn về phía thiếu nữ đứng phía sau Lục Trần.
Liễu Mục thầm cảm thán, sư đệ này đúng là đào hoa, thời gian trước đồn rằng làm cho mấy thiếu nữ Sư tộc mang thai, hiện tại Liễu Mục xem như thấy được bản lĩnh của Lục Trần rồi.
Chẳng phải là bị hút ra khỏi Truyền tống trận đi cách biệt vài ngày thôi sao, khá lắm, bên cạnh đã có thêm một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp, còn dẫn đến Kiếm Đế cung.
Lục Trần nói: “Ta nhặt được ở loạn lưu hư không đó.”
“Nhặt sao?”
Liễu Mục hơi ngây ra, sau đó nhìn về phía thiếu nữ, ánh mắt sắc bén: “Thân phận của nàng…”
“Đại ca ca!”
Thiếu nữ vốn yên lặng đứng phía sau Lục Trần tiếp xúc với ánh mắt sắc bén của Liễu Mục, trong lòng hơi sợ, hai tay căng thẳng ôm lấy cánh tay của Lục Trần.
Rắc!
Cánh tay Lục Trần trực tiếp trật khớp, mà nơi bị ôm lấy xương cốt đã bị vỡ vụn.
“y dô!”
Ngũ quan Lục Trần nhăn lại cùng một chỗ, biểu cảm đau khổ, nhe răng nhếch miệng nói: “Sư huynh, ngươi đừng dọa nàng, ngươi dọa nàng thì ta sẽ xui xẻo đó.”
Liễu Mục cực kỳ kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, sư đệ bị hai tay thiếu nữ nhẹ nhàng ôm một cái, xương cốt đã vỡ vụn?
Từ lúc nào mà sư đệ trở nên yếu ớt như vậy?
Chỉ là tiếng vỡ vụn vừa rồi thật sự là khiến cho da đầu người ta tê dại.
“Sư đệ, có chuyện gì vậy?” Liễu Mục khó hiểu hỏi.
“Xin, xin lỗi!”
Thiếu nữ vội vàng buông cánh tay Lục Trần ra, đứng cúi đầu bên cạnh giống như đứa nhỏ làm sai, ngoan ngoãn chờ răn dạy.
“Không sao, ta đã quen rồi.” Lục Trần co giật khóe miệng, nặn ra nụ cười gượng ép, người sau không khống chế được lực lượng trong cơ thể, điều này cũng không thể trách nàng.
“Sư huynh, phiền ngươi mời Trịnh Thuần Quân tiền bối lại đây một chuyến.” Lục Trần nhìn về phía Liễu Mục nói.
Lục Trần cảm thấy nên biết rõ thân phận thiếu nữ này là tốt nhất, nếu như không biết rõ ràng, trong lòng hắn thật sự có chút thấp thỏm, mạnh như thân thể hắn cũng không chịu nổi mấy động tác nhỏ lơ đãng của người sau, lỡ như một khi tàn nhẫn thì ai mà chịu được.
Thân phận thiếu nữ không rõ ràng sẽ có uy hiếp cực lớn với người bên cạnh hắn.
“Được!”
Liễu Mục khẽ gật đầu, sau đó truyền tin cho Trịnh Thuần Quân tiền bối.
Lần trước sau khi Trịnh Thuần Quân tiền bối nghỉ ngơi vốn không lập tức rời đi, bởi vì giới thành thứ ba bị công kích, hắn sợ chuyện mình rời đi bại lộ, đợi sau khi mai táng cho đệ tử Kiếm Đế cung thì phải tiến đến cương vị.
“Ngươi không cần khẩn trương, bọn ta sẽ không làm hại ngươi, thả lỏng, thả lỏng.” Lục Trần nhìn thấy thiếu nữ hơi khẩn trương, một lực lượng rục rịch từ trong cơ thể nàng dao động giống như quả bom bất thường có thể nổ tung bất cứ lúc nào, cực kỳ nguy hiểm.
“Ồ!”
Thiếu nữ nghe Lục Trần nói xong, ngoan ngoãn đáp lại, tâm trạng vốn khẩn trương, hơi thả lỏng.
Sau khi thiếu nữ thả lỏng thì lực lượng trong cơ thể nàng cũng dần tiêu tán.
Soạt!
Một luồng kiếm quang từ trên trời giáng xuống, nhanh đến cực hạn, giáng lâm đến trước mặt bọn họ, đợi kiếm quang tản đi thì có một lão giả áo đen hiện ra trước mặt bọn họ.
Thân thể lão giả áo đen thẳng tắp, ánh mắt như kiếm, cả người lộ ra khí tức sắc bén đáng sợ.
Trịnh Thuần Quân đã đến.
Liễu Mục nhìn về phía Trịnh Thuần Quân, truyền âm giải thích đôi chút tình hình của thiếu nữ.
Đôi mắt sắc bén của Trịnh Thuần Quân rơi vào trên người thiếu nữ, giống như muốn nhìn thấu thiếu nữ.
Người đó sợ hãi bất an nhìn chằm chằm lão gia gia uy nghiêm đột nhiên xuất hiện này.
“Hơ!”
Trịnh Thuần Quân đột nhiên phát ra tiếng kinh ngạc, ánh mắt đột nhiên trở nên ý vị thâm trường, sau đó phất tay áo, chỉ thấy thiếu nữ không có bất kỳ chuyện gì mềm nhũn ngã xuống đất.
Lục Trần hơi khẩn trương hỏi: “Tiền bối, thế nào, nàng là Thiên Yêu sao?”
Lục Trần cũng có chút thấp thỏm, sợ Trịnh Thuần Quân đưa ra đáp án không tốt, thiếu nữ tuy thoạt nhìn ngây thơ, ngốc nghếch nhưng lại rất nghe lời, dáng vẻ lại như hồng nhan họa thủy, nếu là Thiên Yêu, đúng là không dễ dàng xuống tay.
Trên đường đến hắn quyết định bán đối phương cũng chỉ là kế thoát thân, thuận tiện vớt chút linh tinh.
Bởi vì hắn sắp cần dùng đến lượng lớn linh tinh.
Ánh mắt Trịnh Thuần Quân nhìn về phương xa, khẽ nói: “Nàng tuy là một người ngoài, nhưng vốn không phải là Thiên Yêu.”
“Không phải thì được!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận