Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1503: Liên minh phản yêu (2)

Lâm San cất giọng nói: “Tinh huyết Yêu thú là Yêu Thần ban xuống, Yêu Thần có thể khống chế yêu tu, một khi yêu tu có ý niệm phản bội trong đầu, vậy trực tiếp phát nổ mà chết.”
“Còn nữa, mỗi khi yêu tu đột phá một tiểu cảnh giới sẽ thừa nhận một lần thống khổ của yêu huyết cuồng hóa, suy cho cùng đây không phải huyết dịch của bọn họ, mỗi một lần đột phá cũng sẽ xảy ra cuồng hóa, một khi yêu tu không kiên trì được, sẽ hóa thành quái vật không rõ thần chí, chỉ biết giết chóc.”
Đột ngột, một luồng uy áp đáng sợ và máu tanh xông vào mũi phủ xuống, một nam tử trung niên khoác huyết bào mũi ưng xuất hiện, phát ra tiếng cười khặc khặc quái dị: “Người nào cho các ngươi lá gan giết chóc người của Huyết Diễm sơn trang.”
Lâm San thấy người tới, lúc này ngưng nói chuyện, trên mặt sợ hãi, nụ cười phiếm tuyết trắng, run rẩy nói: “Huyết, Huyết Vệ…”
Giới thành nào đó ở Sơn Hải giới.
Dung nhan Kha Dĩ Nhu tuyệt thế, băng cơ ngọc cốt, ngồi xếp bằng ở trên tường thành, áo trắng tuyệt thế, đột nhiên, mở một đôi mắt xinh đẹp kinh tâm động phách, đôi mắt này mang theo một chút thần sắc nghi hoặc.
Sau ba giây, Kha Dĩ Nhu trực tiếp đứng bật dậy, trên mặt đẹp lạnh lùng xinh đẹp tràn đầy vẻ nghiêm trọng.
Bởi vì nàng không cảm giác được khí tức của Lục Trần.
Cho tới nay, nàng cũng đã quen bất cứ lúc nào cũng quan sát nhất cử nhất động của Lục Trần, cho đến sau khi Lục Trần trở thành Chí Tôn, khoảng cách quan sát mới dài ra rất nhiều, trên căn bản một ngày quét nhìn khoảng hai lần.
Nhưng bây giờ, khí tức của tên đồ đệ kia suốt ngày không để cho người bớt lo biến mất, biến mất sạch sẽ.
Ngoài thời gian hắn đi tới Thời Quang giới thì không cảm giác được, cho dù xuất hiện ở bất kỳ một nơi nào của Sơn Hải giới, cũng sẽ không biến mất quá một canh giờ.
Hôm nay đã biến mất mấy canh giờ rồi.
“Hắn đi đâu vậy?” Kha Dĩ Nhu nhẹ nhàng hỏi.
Bởi vì có người đi tới bên cạnh nàng, người tới cũng có là một nữ tử tuyệt đại tao nhã, toàn thân tản ra khí chất cao quý, cử chỉ hào phóng, đoan trang xinh đẹp, gương mặt của nàng cùng với đôi mắt thoạt nhìn có phần ôn nhu, ít nhất sẽ không cho người ta một loại cảm giác kính sợ rất mãnh liệt.
Người tới chính là Thần Hoàng Nữ Đế Diêu Hi.
“Nghe sư tỷ nói, tên tiểu tử này chạy đi Thiên Yêu giới.” Khóe miệng Diêu Hi giương lên một nụ cười thản nhiên, đôi mắt đẹp không chút thay đổi, giống như một hồ nước yên ả.
“Cái gì?”
Kha Dĩ Nhu vừa nghe, mắt phượng trợn to, thân thể mềm mại hơi có chút lay động, đồ đệ không bớt lo kia chạy đi Thiên Yêu giới?
“Yên tâm đi, hắn sẽ không có việc gì!” Diêu hi cười nói, dao quang lưu chuyển trong mắt đẹp, mang một chút ý cười dịu dàng, nói: “Hẳn là ngươi tin tưởng từ Lục Trần.”
“Tin tưởng hắn!” Kha Dĩ Nhu lập tức cực kỳ phẫn nộ, trong giọng nói xen lẫn một ý tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lên tiếng: “Suốt ngày tìm đường chết, ngươi cũng không quản quản hắn, xem hai người sư tỷ ngươi, cưng chiều hắn thành dạng gì?”
“Ban đầu nếu như trực tiếp giao cho ta quan sát, cũng sẽ không nghịch ngợm như hiện tại vậy.” Kha Dĩ Nhu lạnh lùng nói.
Mặc dù Kha Dĩ Nhu biết lá gan người này rất lớn, nhưng không nghĩ tới lớn như vậy, hơi không chú ý đã trực tiếp tiến vào Thiên Yêu giới.
Nếu như bây giờ người này xuất hiện ở trước mặt nàng, xem nàng có sợ véo lỗ tai của hắn xuống không, cũng quá không nghe lời.
Diêu Hi buông tay ra, bất đắc dĩ nói: “Lục Trần đã không phải là tiểu hài tử ban đầu của mười vực, làm việc có chừng mực, yên tâm đi, hắn không có việc gì.”
Kha Dĩ Nhu quay đầu nhìn về phía sư tỷ, thấy trên dung nhan tuyệt mỹ của đối phương tràn đầy bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Sư tỷ, ngươi chắc chắn như vậy.”
“Trực giác…”
Diêu Hi nhẹ nhàng nói một câu, bước chân đạp mạnh, thân thể mềm mại, biến mất ở phía xa, chỉ để lại Kha Dĩ Nhu một bóng lưng tuyệt mỹ.
Kha Dĩ Nhu nhìn bóng lưng sư tỷ biến mất, đứng nguyên tại chỗ trầm tư.

Thiên Yêu giới, trong dãy núi hoang dã.
Giờ phút này, mặt Lâm San tràn đầy sợ hãi nhìn chằm chằm nam tử mặc huyết bào, đối phương một thân trường bào màu đỏ sậm rất nổi bật, toát ra uy áp cực kỳ đáng sợ, mạnh hơn rất nhiều so với võ giả Thiên Tôn viên mãn.
Huyết Diễm sơn trang có một quân đoàn lớn mạnh, số người rất ít, chỉ có khoảng hai mươi người nhưng không thể phủ nhận mỗi người đều là tinh anh trong tinh anh, cần đạt đến Đại Tôn cảnh giới, mới có thể gia nhập vào Huyết Vệ.
Hôm nay Huyết Vệ này đi tới bên cạnh bọn họ, đúng là giết hai yêu tu tới.
“Ôi, thì ra là còn hai Thiên Tôn.” Huyết Vệ dùng giọng điệu kinh dị nói, ánh mắt nhìn về phía hai người Lục Trần giống như nhìn vùng đất mới.
Bởi vì ngàn năm trước sau khi bộc phát đại chiến Liên minh phản yêu, cường giả Nhân tộc Thiên Tôn trở lên tử thương vô số, trên căn bản cũng chết hết, cường giả Nhân tộc hoàn toàn đứt gãy, bên trong phạm vi nghìn vạn dặm chỉ có một Thiên Tôn là giáo chủ Thánh Mộc giáo, bây giờ thoáng cái có hai Thiên Tôn, Huyết Vệ có chút kinh ngạc.
Mặc dù thấy hai Thiên Tôn, nhưng mà Huyết Vệ cũng không để ý, hắn có thể gia nhập Huyết Vệ, hiển nhiên có lực chiến đấu lớn mạnh.
Đừng nói hai Thiên Tôn, cho dù là ba, bốn thì hắn cũng không sợ.
Lục Trần nhìn về phía Lâm San hỏi: “Sau khi Minh Huyết Mãng trấn giữ Giới thành, trong tộc còn có bao nhiêu cường giả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận