Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1764: Đệ trong đệ

Sau khi thanh niên áo vàng nói xong, chỉ thấy từ trên người hắn ào ra một cỗ sương mù dày đặc màu vàng, trong nháy mắt bao phủ trăm vạn dặm, sương mù bị gió thổi qua, nhanh chóng tán đi.
Sau khi thả ra một lượng lớn sương mù, sắc mặt thanh niên áo bào vàng hơi trắng bệch, nhưng trong mắt lại đây hận ý: “Lần này ta ngược lại muốn xem xem các ngươi giải quyết như thế nào.”
Nói xong không chút do dự xoay người rời đi.
“Lục Trần, tên này quả nhiên bị chọc giận, tranh thủ thời gian giải quyết đi.” Hai nữ chiến thần tuy rằng vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, vội vàng tranh thủ truyền âm cho Lục Trần.
Cùng lúc đó, Lục Trần đang tu luyện cũng mở mắt.
Bản thể Tà Thần áo vàng là một luồng oán khí, tốc độ tu vi tăng trưởng rất nhanh, nhưng Lục Trần cảm thấy đối phương tràn ra sương mù màu vàng cũng chính là dùng oán khí gây ô nhiễm cho người tu hành, đối với bản thân hắn hẳn là có hao tổn có hại, không thể không hao tổn chút nào.
Còn có chuyện cực kỳ quan trọng, mặc dù Tà Thần áo vàng hóa thành hình người nhưng hắn không có tư tưởng phức tạp của con người, giống như dễ tức giận hay bị kích thích, hẳn là không thể khống chế được.
Sự thật đúng như hắn đoán, bởi vì hắn xử lý oán khí của Sơn Hải giới, Tà Thần áo vàng lập tức không ngồi yên được mà tranh thủ thời gian chạy đến Sơn Hải giới tiếp tục trút xuống ‘rác rưởi’.
Lục Trần xuyên không bay đi, rất nhanh đã đến bên cạnh hai nữ chiến thần, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên bầu trời mênh mông được bao phủ bởi loại khí màu vàng mênh mông, oán niệm ngập trời, sương mù vàng dày đặc không ngừng bay, ẩn chứa lực oán niệm cực kỳ mạnh, hơn nữa dùng tốc độ rất nhanh khuếch tán ra bốn phía.
Lục Trần khẽ động ý niệm, quanh thân dâng lên một ngọn lửa màu đen dữ dội, đặc sệt như chất lỏng, giống như một hải dương màu đen, phóng đại vô hạn, tựa như nước biển cuồn cuộn, cuốn đi toàn bộ sương mù vàng xung quanh.
Rất nhanh, sương mù vàng xung quanh đã bị nuốt chửng, ngọn lửa đen với diện tích lớn tiếp tục khuếch trương, nuốt trọn sương mù vàng xa xa.
“Ngọn lửa màu đen.”
Bên trong lạch trời, vô số ánh mắt thấy trên bầu trời bao phủ một màn trời màu đen, như gió cuốn mây bay nuốt lấy oán khí.
Những Thiên Yêu bị khiếp sợ, trợn tròn mắt, bọn họ biết rõ oán lực của Tà Thần áo vàng mạnh đến mức nào, thần hỏa cũng không thể tinh lọc được.
Nhưng bây giờ, một ngọn lửa màu đen bao trùm bầu trời, nhẹ nhàng nuốt trọn tất cả oán lực, chẳng lẽ là thần hỏa siêu việt?
Hỏa diễm thần hỏa siêu việt thuộc về cấp bậc gì?
Đối với các thế hệ thần hỏa ở Thiên Yêu giới mà nói, khoảng cách Thiên Yêu giới quá xa Nguyên giới, rất nhiều kiến thức bọn họ đều không biết.
Một đám đại quân Thiên Yêu ở vị trí trung tâm, Tà Thần áo vàng đứng ở đó, ánh mắt âm trầm đến cực điểm nhìn oán lực bị nuốt chửng, trong lòng vô cùng phẫn nộ.
Mặc dù oán lực hắn thả ra lần này còn chưa sử dụng bản nguyên của hắn nhưng theo đạo lý mà nói, đã đủ mạnh rồi, cho dù là thần hỏa cũng phải thiêu nửa ngày, hơn nữa chưa chắc đã đốt được hết.
Nhưng bây giờ lại bị ngọn lửa màu đen giam giữ chặt chẽ bên trong, oán lực bao trùm trăm vạn dặm lập tức bị hòa tan.
“Haha, xem ra Tà Thần áo vàng cũng chỉ như vậy, rác rưởi.” Một giọng nói chói tai vang vọng giữa đất trời, sóng âm khuếch tán cực nhanh, truyền vào lạch trời, tự nhiên cũng truyền vào trong lỗ tai thanh niên áo vàng.
Bên người Lục Trần có thêm một người, chính là Yến Tử Hiên.
“Tự xưng là Tà Thần, thật sự coi mình là Tà Thần à, bản thể là một luồng khí thể, toàn thân tỏa ra mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn, ta thấy không nên gọi là Tà Thần mà nên gọi là ô uế mới đúng.” Bùi Kỵ cũng hiện thân, ánh mắt nhìn về phía Thiên Ngân, giọng nói ẩn chứa sự châm chọc.
Răng rắc!
Bên trong lạch trời, Tà Thần áo vàng nghe thấy lời trào phúng thì hai tay siết chặt, đốt ngón tay truyền ra tiếng kêu vang, hiển nhiên lời giễu cợt của hai người đã khiến hắn nổi giận, hận không thể lập tức xông ra chém giết, đánh chết hai người.
Nhưng cuối cùng Tà Thần áo vàng vẫn nhịn ý nghĩ này lại, bởi vì Sơn Hải giới đã khắc chế năng lực của hắn, cho dù ra ngoài thì cũng không giết được hai người.
Nhưng điều này còn chưa hết.
Càng ngày càng nhiều người tu hành xuất hiện, một mảnh đen kịt, có khoảng mười mấy vạn người, trong miệng mỗi người đều phun ra lời châm chọc, hoặc là dựng thẳng ngón giữa, tất cả đều dùng để châm chọc Tà Thần áo vàng.
Thậm chí có một ít người tu hành còn chiếm cả tiện nghi của Tà Thần áo vàng, cười hì hì nói: “Tà đệ, ngươi chính là đệ trong đệ, không được là không được.”
Tà Thần áo vàng bị đả kích gọi là Tà đệ, đệ trong đệ, khiến trong lòng hắn vô cùng phẫn uất.
Những người này đương nhiên là diễn viên Lục Trần mời đến để kích thích Tà Thần áo vàng, khiến hắn phẫn nộ.
Tà Thần áo vàng càng giận dữ, lòng trả thù càng mạnh, sương mù vàng rải ra càng nhiều, vừa vặn có thể tăng uy lực của Diệt Thế Hắc Diễm lên.
Hai con mắt màu xanh u ám của Tà Thần áo vàng nhìn chằm chằm người được lửa đen bao trùm, ánh mắt nở rộ, muốn nhìn rõ dung mạo đối phương nhưng cách quá xa, hắn không thấy rõ được khuôn mặt đối phương.
“Tốt, rất tốt, lũ sâu bọ Sơn Hải giới đã thành công chọc giận ta.” Tà Thần áo vàng nghiến răng nói, sắc mặt cực kỳ lạnh lẽo, trực tiếp quay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận