Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1301: Lão đại, cứu mạng! (3)

“Ồ, Kiếm Tam điện… Huynh trở lại.” Từ bên cạnh Hỏa Tích Quân đi ngang qua, thấy Lục Trần, vốn định gọi Lục Trần điện hạ, nhưng mà nghĩ đến Lục Trần dùng thân phận Kiếm Tam ở Cửu Thiên thì đổi cách xưng hô.
Hỏa Tích Quân bên cạnh, dùng một khóa sắt buộc một thanh niên Thánh Vương cảnh, thanh niên này lộ ra vẻ mặt khổ sở.
Đoán chừng cảm thấy rơi vào trong tay Hỏa Tích Quân, tương lai một mảnh đen tối.
“Ca ca, nàng là ai?”
Thiếu Nữ Hi thấy Hỏa Tích Quân, đột nhiên hai tay ôm thật chặt cánh tay của Lục Trần, vẻ mặt cảnh giác hỏi.
“Tiểu muội muội, đừng sợ, ta chỉ là một người bạn của Kiếm Tam huynh.” Hỏa Tích Quân nhìn thấy vẻ mặt thù địch của thiếu nữ Hi, vội vàng lúng túng giải thích, Hỏa Tích Quân còn tưởng rằng thiếu nữ Hi là đạo lữ nào đó của Lục Trần.
Theo Hỏa Tích Quân dừng lại, vẻ mặt nam tử bên cạnh buộc khóa sắt khổ sở quay đầu lại, nhưng mà khi thấy mặt mũi Lục Trần, trong mắt đột nhiên tràn ra vẻ mừng rỡ như điên, khua tay múa chân, kích động vô cùng kêu to: “Lão đại, cứu mạng!”
Lục Trần thấy thanh niên gọi hắn là lão đại bị Hỏa Tích Quân trói lại, nhưng mà dung mạo thanh niên này xa lạ đối với hắn, một chút ấn tượng cũng không có.
Lục Trần không rõ vì sao thanh niên này gọi hắn là lão đại.
Thấy Lục Trần dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, vẻ mặt thanh niên vô cùng kích động: “Lão đại, ta, ngươi không nhận ra ta sao, một trong tứ hại, sùng bái của ta đối với lão đại giống như nước sông cuồn cuộn, một khi phát ra thì không thể thu hồi, nếu như…”
Hắn cứ nói, ngôn ngữ lại bắt đầu loạn xạ.
Lục Trần cắt đứt lời nói nhảm của hắn, lạnh lùng nói: “Nói tên!”
Thanh niên lập tức nói: “Liễu Vô Song!”
“Liễu Vô Song!”
Ánh mắt Lục Trần lóe lên, chợt nhớ tới đạo tặc hái hòa - một trong tứ hại của Trung Châu vực.
Trung Châu vực có tổng cộng bốn tứ hại, bạn tốt quan hệ rộng Cảnh Tử Mặc, nữ trang đại lão Tiêu Dao, thần trộm tuyệt thế Cao Hiên, đạo tặc hái hoa Liễu Vô Song.
Hắn đều gặp bà người trước, duy chỉ có đạo tặc hái hoa Liễu Vô Song thì chưa từng gặp.
Bởi vì mặt hàng này rất bi kịch, bị sư tỷ Mai Anh Lạc đánh bị thương nặng, vẫn âm thầm lẩn trốn chữa thương, thế nên Liễu Vô Song là tứ hại duy nhất hắn chưa từng gặp.
Lục Trần chưa từng thấy Liễu Vô Song, nhưng Liễu Vô Song đã gặp Lục Trần từ trong thủy tinh kí ức, ấn tượng khắc rất sâu, trước đây nhóm người tứ hại Thượng giới ước định tìm Lục Trần nương tựa, thế nên một chút liền nhận ra Lục Trần.
“Ngươi thật sự là Liễu Vô Song sao?” Ánh mắt Lục Trần có chút kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ tứ hại Thượng giới tới, vì sao bọn họ không bên nhau, lại chỉ có một người Liễu Vô Song lên Thượng giới, những người khác vẫn còn ở Trung Châu vực.
Liễu Vô Song vội vàng nói: “Lão đại, ta thật sự là Liễu Vô Song, tiểu lang quân đẹp trai nhất Trung Châu vực, từng khiến vô số thiếu nữ hồi xuân, ban đêm cô độc yên lặng rơi lệ vì ta.”
Nghe nói như thế, Lục Trần lập tức chắc chắn thân phận của đối phương.
Lời nói không biết xấu hổ này thì người bình thường thật sự đúng là không nói nên lời.
Cả người Kim Dương và Hỏa Tích Quân nổi da gà, thầm than trên đời này tại sao có thể có người vô liêm sỉ như vậy, không biết da mặt đối phương làm từ cái gì lại dày như vậy.
Trong mắt Hỏa Tích Quân tràn đầy lửa giận, nụ cười hàm sát, lạnh lùng nói: “Kẻ háo sắc!”
Sau đó lại nhìn Lục Trần, hỏi: “Kiếm Tam huynh, tại sao ngươi biết tên nhóc vô liêm sỉ như vậy.”
“Tại sao, hắn rình coi ngươi…” Lục Trần thấy sắc mặt Hỏa Tích Quân khó coi, trong lòng không nhịn được trầm xuống, kết hợp với tình báo Liễu Vô Song, tục truyền nghe mặt hàng này thích âm thầm rình trộm, Lục Trần đã mơ hồ hiểu được, chỉ sợ Liễu Vô Song rình trộm bị tóm như bây giờ, mới bị Hỏa Tích Quân dẫn về.
“Ừ!” Hỏa Tích Quân gật đầu, coi như là thừa nhận suy đoán của Lục Trần.
Cái này thì Lục Trần có chút đau đầu, nói ra thì hắn không có qua lại gì với tứ hại, chỉ là với bản lĩnh của tứ hại đoán chừng có thể cho mình rất nhiều tình báo Thiên Yêu, tác dụng vẫn rất thô bạo, nhưng hắn và Hỏa Tích Quân vừa quen biết, không thể nghiêng về Liễu Vô Song.
Hơn nữa loại LSP giống như Liễu Vô Song nên ăn nhiều đau khổ một chút.
Lục Trần trầm ngâm hai giây, trong lòng đã có quyết định, nói: “Trước tiên nhốt vạn năm thì sao?”
Chuyện này hoàn toàn do Liễu Vô Song tự mình chuốc lấy cực khổ, trước tiên nhốt vạn năm.
“Lão đại, oan uổng.” Liễu Vô Song nghe thấy phải bị giam giữ vạn năm, lập tức kêu oan: “Ta mới vừa đi lên, cũng chưa quen thuộc bản đồ, làm sao dám rình trộm lung tung.”
Liễu Vô Song vừa quay đầu nhìn Hỏa Tích Quân tức giận bất bình nói: “Còn ngươi nữa, người nào rình trộm ngươi, quần áo ngươi cũng chưa cởi, đừng làm loạn oan uổng người tốt.”
Nói ra thì Liễu Vô Song cũng buồn bực, bởi vì Ngũ Hành Thiên quá mênh mông, mới lên Thượng giới chưa được mấy ngày, còn chưa quen thuộc tình hình, đang mịt mờ quanh đi quẩn lại trong dãy núi, chuẩn bị tìm thành trì làm quen tình hình một chút, vừa lúc gặp phải Hỏa Tích Quân đứng ở một chỗ trong hồ, thoạt nhìn dáng vẻ muốn tắm rửa.
Hắn mở to miệng hô một câu cô nương, sau đó đối phương thay đổi sắc mặt tại chỗ, một mực chắc chắn hắn theo dõi và rình coi, sau đó phóng ra một luồng khí tức trấn áp hắn, bị trói trở về tông môn.
May là thấy Lục Trần cũng ở đây, thế nên kích động gọi lão đại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận