Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 696: Sư phụ lại gây chuyện

Thành Đan Minh tổng cộng được năm thế gia luyện đan cổ xưa nắm giữ, thuộc lực lượng mạnh nhất thành Đan Minh, bên trong năm gia tộc đều sinh ra luyện đan sư thập phẩm có thể luyện chế ra đan dược cửu phẩm, ngẫu nhiên có thể luyện chế ra đan dược thập phẩm bình thường.
Năm thế gia luyện đan này đều là tùy tùng của Hoa Điệp tiên tử, sở dĩ gia tộc bọn họ sinh ra luyện đan sư thập phẩm nguyên nhân là được Hoa Điệp tiên tử chỉ dẫn.
Bọn họ trên cơ bản được xem là nửa đồ đệ của Hoa Điệp, sở dĩ nửa là vì Hoa Điệp hoàn toàn không nhận bọn họ làm đồ đệ, chỉ tùy ý chỉ dẫn mấy cái mà thôi.
Hoa Điệp tiên tử được công nhận là luyện đan sư đệ nhất mười vực, không chỉ luyện đan mạnh, hơn nữa tu vi càng đáng sợ.
Không ai biết cảnh giới của Hoa Điệp tiên tử như thế nào.
Dù sao thì trước kia đã dạy dỗ ma đầu Thánh Vương đại thành hung danh hiển hách, cương quyết bướng bỉnh, hơn nữa chỉ dùng có một chiêu.
Hoa Điệp ẩn cư trong cung điện thánh sơn thành Đan Minh cho nên thánh sơn chính là cấm địa đối với ngoại giới, cho dù là người của năm thế gia luyện đan không có được sự đồng ý cũng không được bước vào thánh sơn quấy rầy Hoa Điệp tiên tử.
Thành Đan Minh rất khổng lồ, ngoại trừ năm thế gia luyện đan đỉnh cấp ra còn có rất nhiều thế gia luyện đan, cho nên đi bên trong thành Đan Minh có thể tùy ý thấy trên đường bán đan dược, cho dù là trên quầy hàng nhỏ cũng có thể phát hiện đan dược Thánh phẩm.
Đương nhiên mở cửa tiệm đan dược phần nhiều trên cơ bản đều bị thế lực lớn khống chế.
Lục Trần tiến vào thành Đan Minh, rất quen thuộc với hoàn cảnh nơi này, dù sao cũng là lần thứ hai tới đây, tuy rằng lần trước tới chỉ ở khoảng một tháng nhưng vẫn rất quen thuộc với hoàn cảnh nơi này.
Lục Trần tìm một quán rượu ngồi xuống, yêu cầu một bình rượu, từ từ thưởng thức, đồng thời nghe thực khách xung quanh thảo luận sự việc lưu truyền ở thành Đan Minh gần đây.
Ví dụ như Đan Thánh thập phẩm nào đó may mắn luyện chế ra đan dược thập phẩm.
Đan Thánh nào đó nhận được một đồ đệ có tiềm lực luyện đan vô song, mới năm mươi tuổi đã trở thành luyện đan sư thất phẩm.
Mấy ngày trước, Lưu gia, một trong năm đại thế gia luyện đan lại sinh ra một Đan Thánh…
Mặt khác, còn có một tin tức khiến Lục Trần nghi hoặc, chính là hai bàn khách nhân bên cạnh đang thảo luận.
Đó chính là mười lăm tháng sau, Lục Trần và Lam Y Y, thiên tài luyện đan sư đệ nhất Lam gia sẽ tỷ thí luyện chế đan dược ở thành Đan Minh, đến lúc đó ngũ đại gia tộc đều sẽ phái trưởng lão quan sát.
Tin tức này ồn ào huyên náo ở thành Đan Minh.
“Lục Trần, lẽ nào là người cùng họ cùng tên!” Lục Trần sờ cằm lẩm bẩm, nhưng rất nhanh, sắc mặt của hắn lập tức cứng đờ, bởi vì hắn nghe được người xung quanh nói tin tức này được truyền xuống từ thánh sơn, nghe đồn là Hoa Điệp tiên tử hạ lệnh.
Hoa Điệp tiên tử hạ lệnh thì sẽ không giả được.
Khóe miệng Lục Trần co giật, tứ sư phụ Hoa Điệp chắc chắn biết hắn đã tới nên cố ý làm như vậy.
Lục Trần ho khan một tiếng, rót đầy một chén rượu, đưa cho người ở bàn bên cạnh, nói: “Nhân huynh, Lam Y Y là người như thế nào.”
Lục Trần muốn hiểu đôi chút Lam Y Y luyện đan như thế nào, hiện giờ là luyện đan sư mấy phẩm.
Ai ngờ, vừa nói ra miệng lời này, mấy người bên cạnh bao gồm cả mấy bàn khách nhân gần đó đều dùng ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn hắn, ừm, ánh mắt giống như nhìn người quê.
Lục Trần sờ đầu, vẻ mặt khó hiểu, lẽ nào Lam Y Y rất nổi danh sao.
“Ngươi đi ra từ trong rừng sâu đúng không, ngay cả Lam Y Y cũng không biết.”
“Lam Y Y, thiên tài đệ nhất Lam gia của ngũ đại thế gia luyện đan cổ xưa, năm nay mới hai mươi chín tuổi, đã là Đan Hoàng thất phẩm đỉnh phong, có lẽ sắp bước vào hàng ngũ Đan Thánh rồi.”
Người xung quanh dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Lục Trần mấy giây, sau đó mới lần lượt kể lại sự tích của Lam Y Y.
Nghe được những lời này, Lục Trần muốn chết, vậy mà trình độ luyện đan của Lam Y Y lại cao như vậy, sắp bước vào Đan Thánh.
Sư phụ lại để mình với người sắp bước vào Đan Thánh tỷ thí luyện đan?
Hiện tại mình không biết chút gì về luyện đan, hơn nữa mười lăm tháng sau sẽ phải tỷ thí?
Bản thân vừa mới đến thành Đan Minh, sư phụ chơi cũng lớn quá rồi đó.
Nếu sau này tỷ thí thua, chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?
Nhưng hình như mình thua cũng không có gì mất mặt cả.
Uống rượu xong, Lục Trần đứng dậy rời đi, chuẩn bị đến thánh sơn gặp sư phụ.
Đi dạo trên đường phố.
Cùng lúc này, trên lầu hai của một tửu lâu bên đường có một thanh niên hoa bào anh tuấn đang dùng bữa với một nữ tử xinh đẹp, trên bàn bày đầy sơn hào hải vị.
Thanh niên áo bào hoa không ngừng gắp thức ăn cho nữ tử, mỉm cười nói: “Nào, Nhu Nhi, ăn nhiều chút.”
Nữ tử này dường như vô tâm hưởng thụ sự ân cần của thanh niên hoa bào, hai tròng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ hơi xuất thần, đúng lúc này, ánh mắt nữ tử nhìn thấy thanh niên nào đó trên đường phố, đôi mắt vô thần đó lập tức trở nên sắc bén, có một tia hận ý khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung.
“Sao vậy?”
Vì sự chú ý của thanh niên áo bào hoa đều ở trên người nữ tử, phát hiện ánh mắt đối phương có gì đó khác thường, nhìn xuống, lập tức thấy được một thanh niên áo trắng.
Thanh niên áo trắng này diện mạo tuấn mỹ, nho nhã hơn hắn mấy phần, ánh mắt thanh niên hoa bào trong nháy mắt âm u, nhưng nhìn thấy trong mắt nữ tử bên cạnh chỉ có hận ý, không có thích thú, khuôn mặt căng thẳng hòa hoãn đi mấy phần.
“Nhu Nhi, ngươi có địch ý với nam tử phía dưới sao, lẽ nào hắn là kẻ thù của ngươi.” Thanh niên áo bào hoa cười hỏi.
“Hắn chính là người lúc trước sỉ nhục ta!” Nữ tử mở miệng nói, trong giọng nói mang theo một tia rét lạnh.
“Người sỉ nhục ngươi?” Thanh niên áo bào hoa nhíu mày, lập tức lạnh lùng nói: “Nhu Nhi, ngươi đợi ở đây đi, ta đi bắt hắn lên, hắn sỉ nhục ngươi như thế nào thì ngươi sỉ nhục lại là được.”
Thanh niên áo bào hoa nói xong, tung người nhảy ra khỏi cửa sổ.
Hắn không nói nhiều, bàn tay trải rộng linh lực hóa thành móng vuốt ưng, tản mát ra khí lưu nghịch loạn, đặt trên vai Lục Trần.
Khí tức mà thanh niên này tản mát ra lại đạt tới Vương cảnh đỉnh phong.
Thần giác của Lục Trần nhạy bén đến cực điểm, lúc trong ánh mắt của nữ tử trên tửu lâu mang theo hận ý thì hắn đã cảm giác được, vừa quay đầu lại, bên vai đã bị một bàn tay như kìm sắt giữ lấy, đồng thời một luồng thế Vương Giả phóng ra ngoài giữ chặt thân thể của hắn, muốn dùng thế đè người.
Đùng!
Linh lực trong cơ thể Lục Trần bộc phát, ngưng tụ thế Vô Địch đụng chạm với thế Vương Giả, dùng tư thái khô mục trực tiếp đánh vỡ thế Vương Giả, khí lưu mạnh mẽ phong bạo đụng đến trên thân của thanh niên áo bào hoa.
Phụt!
Thanh niên áo bào hoa không chịu được thế mạnh mẽ của Lục Trần, trực tiếp phun ra máu tươi, bay ngược ra ngoài, làm sụp bốn năm quầy hàng bên đường.
Đột nhiên xuất hiện cảnh này lập tức thu hút người xung quanh chú ý.
“Người ra tay là Vương thiếu của Vương gia!”
“Vương thiếu tốt xấu gì cũng là Vương cảnh đỉnh phong, lại trực tiếp bị thế của đối phương đánh cho hộc máu!”
Người xung quanh nhìn thấy cảnh này, ánh mắt rất cổ quái.
Vương gia phía sau Vương Quân là thành viên của Đan Minh, mà Vương Quân là thiên tài xuất sắc của Vương gia nên đương nhiên bọn họ nhận ra.
Còn người mà Vương Quân ra tay đối phó chỉ là Vương cảnh sơ kỳ, không ngờ lại có cái kết như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận