Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1916. Trên đường vơ vét

Ở bên trong lĩnh vực đại đạo màu vàng, thực lực của hắn chịu áp chế.
Đây là lĩnh vực đại đạo của đối phương.
Một thanh thần kiếm màu vàng được nuôi dưỡng từ lĩnh vực đại đạo, như thành ngàn thành vạn, toàn bộ mũi kiếm nhắm vào hắn.
Lĩnh vực đại đạo màu vàng do Lục Trần nắm trong tay, thần niệm bao trùm trong đó, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Cơ Hạo Ảnh, một khi có suy nghĩ ra tay, như vậy xung quanh nuôi dưỡng ngàn vạn thần kiếm, trong nháy mắt bắn thân thể của hắn thành cái sàng.
Bên ngoài, bốn phía ít có vài chục vạn võ giả quan sát, tận mắt thấy cả quá trình chiến đấu, vốn dĩ Cơ Hạo Ảnh nắm trong tay lĩnh vực đại đạo Quang Minh, vây người khiêu chiến ở bên trong lĩnh vực của hắn.
Ai từng nghĩ, hạng người tự xưng vô danh Lục Trần này, đứng ở trong lĩnh vực đại đạo Quang Minh triển khai chiến đấu với Cơ Hạo Ảnh, đánh tan lĩnh vực đại đạo, đảo khách thành chủ, dùng lĩnh vực đại đạo vây chặt hắn.
Vô số tiếng ồ và tiếng thán phục truyền ra, trong mắt mỗi người cũng mang theo vẻ khó tin.
Cái người vô danh tên Lục Trần này lại đánh bại Cơ Hạo Ảnh.
Nhìn từ góc độ mài dũa chiến đấu, Cơ Hạo Ảnh đã thua, suy cho cùng Thẩm Phán chi kiếm bị đánh nát, lĩnh vực đại đạo cũng bể tan tành, có thể nói thất bại thảm hại.
Chỉ là nếu như đặt ở phía trên cuộc chiến sinh tử, Cơ Hạo Ảnh vẫn chưa bại, bản thân hắn là môn đồ của giới chủ, trong tay còn có lá bài chưa dùng đến, nếu như lấy ra toàn bộ lá bài, như vậy thắng bại vẫn là ẩn số.
Nhưng một cuộc mài dũa bình thường khiến Cơ Hạo Ảnh sị mặt thi triển lá bài sao?
“Tiếp tục không?” Lục Trần nhìn Cơ Hạo Ảnh, cười hỏi, giọng điệu vô cùng tùy ý, cứ như thể lát rồi nói, nếu hắn tiếp tục, hắn sẽ phục vụ đến cùng.
Đôi mắt Cơ Hạo Ảnh ngưng lại nhìn Lục Trần, ánh mắt âm tình bất định, nhìn thần thái của người nào đó thong dong mà trấn định, hắn có chút không sơ được thực lực chân chính, hắn không dùng toàn lực, vậy đối phương cũng giống vậy phải không?
Mặc dù cấp nhân vật phong lưu của Nguyên giới ùn ùn, nhưng nhân vật đứng ở đỉnh cao Kim Tự Tháp, cũng là mấy người kia, còn là một người trong phạm vi, hôm nay tùy tiện phái một thanh niên xa lạ tới áp chế hắn, điều này khiến Cơ Hạo Ảnh rất nghi ngờ thân phận của đối phương.
Hơn nữa dường như đối phương thi triển sức mạnh cũng không tương xứng với những giới chủ kia, cũng chứng tỏ đối phương có thể không phải là môn đồ của giới chủ.
“Ha ha, hay là hai người cho ta mặt mũi, dừng ở đây, tiến vào bên trong Đạo giới tranh giành cao thấp.” Khi Cơ Hạo Ảnh cân nhắc nên tiếp tục chiến đấu hay không, một âm thanh sang sảng từ đàng xa truyền đến.
Một đường thần hồng xỏ xuyên trời đất mà đến, mang theo uy áp mạnh mẽ đến cực điểm.
Rất nhanh, trong sân có thêm một bóng dáng thân thể cao ráo.
Đây là một thanh niên phong thái xuất chúng, một bộ áo xanh bay theo gió, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, đường cong cứng rắn, đôi mắt giống như sắc bén như đao phong, trên mặt lại mang theo nụ cười hiền hòa, trên thân người này có một luồng khí chất đặc biệt, tùy ý đứng ở nơi đó, khiến người ta không thể bỏ qua, liếc mắt một cái đã chú ý tới hắn.
Võ Vô Địch!
Đồ đệ của Thánh Chủ!
Người khắp xung quanh lập tức nhận ra thân phận đối phương.
Võ Vô Địch là đồ đệ nhỏ nhất của Thánh Chủ, cũng là đồ đệ được coi trọng nhất, thiên phú của Võ Vô Địch xuất chúng, tu vi lớn mạnh, được khen là người Thánh Chủ, đúng như hai chữ vô địch trong tên.
Cả đời Võ Vô Địch chưa từng thua, dĩ nhiên, đó là chỉ cùng cảnh giới.
Chênh lệch giữa Thánh Đế cảnh và Tạo Giới cảnh chân chính quá lớn, Võ Vô Địch có nghịch thiên đến đâu cũng không thể chiến thắng Tạo Giới cảnh.
Nhưng trong lĩnh vực Thánh Đế thì tuyệt đối vô địch, giống như Kiếm Quân Chủ năm đó, mơ hồ trấn áp được thế cục một thời.
Một khi nhân vật bậc này bước vào Tạo Giới cảnh, sợ rằng có đuổi kịp và vượt qua vô số tiền bối uy tín lâu năm.
Võ Vô Địch trỗi dậy khiến người của Nguyên giới ý thức được, đây là một ngôi sao mới nổi.
Trong mắt một đám người xung quanh lộ ra vẻ tôn kính, nghe nói Võ Vô Địch đã được vinh dự làm người của Thánh Môn, sau này có thể chấp chưởng cả Thánh Môn, trở thành một trong những nhân vật sở hữu quyền thế ngập trời của Nguyên giới.
Ánh mắt Lục Trần rơi vào trên thân người đến, thoáng cái ánh mắt trở nên thâm thúy hơn rất nhiều, ở trên người Võ Vô Địch, cảm nhận được sâu sắc khí tức nguy hiểm trước nay chưa từng có đập vào mặt.
Lục Trần chưa từng cảm nhận được cảm giác áp bức lớn mạnh như này trong số võ giả cùng cảnh giới.
Đây là một kẻ địch mạnh!
Đầu Lục Trần không thể không hiện ra câu này.
Dường như ánh mắt của Võ Vô Địch cũng chú ý tới Lục Trần, hắn xoay đầu lại, khẽ mỉm cười, có thâm ý khác nói: “Lục Trần, cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt.”
Lời nói của Võ Vô Địch khiến Lục Trần nhíu mày, tại sao đối phương biết hắn?
Đừng nói Lục Trần, cho dù người xung quanh cũng rất kinh ngạc, Võ Vô Địch biết bối cảnh và lai lịch của Lục Trần?
“Đạo giới sắp mở ra, đợi khi cướp đoạt đại đạo, có cơ hội cho các ngươi tiếp tục chiến đấu.” Võ Vô Địch nhìn Cơ Hạo Ảnh nói: “Bây giờ dừng tay, như thế nào?”
Cơ Hạo Ảnh trầm mặc một lúc, sau đó khẽ gật đầu, ném một chiếc nhẫn không gian về phía Lục Trần, trong mắt toát ra chiến ý mãnh liệt, nói: “Hôm nay thắng bại đã phân, ta và ngươi lại phân thắng bại bên trong Đạo giới.”
Hết chương 1901.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1902
Bạn cần đăng nhập để bình luận