Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 879: Chấm dứt quan hệ sư đồ

Hiện tại Thuần Vu Phong không còn là đệ tử của Thánh địa Thái Sơ nữa, lại bị chấm dứt quan hệ sư đồ, thì ai còn để ý đến hắn.
“Làm nhục mẫu thân ta, đây là cái kết của ngươi!” Khuôn mặt Lục Trần lãnh khốc, khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu, sau đó Lục Thần kiếm nhắm ngay Thuần Vu Phong, khí thế trên người ngập trời, thản nhiên nói: “Cho ngươi một cơ hội chiến đấu, qua thời gian ba hơi thở mà ngươi vẫn còn sống thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Thuần Vu Phong là thủ phạm làm nhục mẫu thân, nên Lục Trần chuẩn bị đích thân ra tay, như vậy mới có thể phát tiết phẫn nộ trong lòng.
Lời nói của Lục Trần khiến người xung quanh ngẩn người.
Mà đám người trên chiến thuyền đều biết Lục Trần có thể dễ dàng giết chết Hoàng cảnh đỉnh phong, đối phó Thuần Vu Phong có lẽ là dễ như trở bàn tay, nên sắc mặt trước sau như một, biểu hiện rất bình thản.
Sư đồ Thuần Vu Phong hơi giật mình, Mặc Vũ nhìn Lục Trần một cái, đối phương vẫn còn ở lĩnh vực Vương cảnh lại chủ động mở miệng khiêu chiến Thuần Vu Phong, chẳng lẽ hắn cho rằng có thể đánh Thuần Vu Phong sao?
Thuần Vu Phong cũng vô cùng ngạc nhiên, nhìn lướt qua Lục Trần, khí tức toát ra chỉ là Vương cảnh đỉnh phong, mà hắn đã sớm là Hoàng cảnh hậu kỳ, cũng là nhân vật thiên tài, cho dù là cường giả Hoàng cảnh đỉnh phong cũng có thể bẻ gãy cổ tay của người khác, nhưng đối phương chỉ là một võ giả Vương cảnh lại không biết tự lượng sức khiêu chiến mình.
Gia tộc Thuần Vu vốn không nói chi tiết cho sư đồ Thuần Vu Phong toàn bộ sự việc, chỉ nói có một Đan Hoàng triệu tập cường giả công kích gia tộc Thuần Vu, cho nên hai người bọn họ hoàn toàn không biết gì chiến lực của Lục Trần.
“Sư phụ đã vứt bỏ ta, chỉ có kìm chặt Lục Trần, ta mới có cơ hội chạy thoát thăng thiên!” Ánh mắt Thuần Vu Phong lóe lên, hắn rất rõ thế cục trước mắt của mình, cường giả bên cạnh Lục Trần này rất nhiều, một người tùy tiện bước ra đều có thể giết chết hắn.
Vốn tưởng rằng ắt phải chết, nhưng không ngờ Lục Trần cuồng vọng tự đại, vọng tưởng khiêu chiến mình.
Điều này không khác gì cho hắn nhìn thấy ánh sáng sinh mệnh.
“Đợi ta thoát khỏi khốn cảnh, không tu luyện tới Thánh cảnh sẽ không xuất hiện, chỉ cần vừa tu luyện đến Thánh cảnh, sẽ lập tức tìm Thư gia báo thù.” Trong lòng Thuần Vu Phong dâng lên lửa giận nồng đậm, chỉ là mặt ngoài lại bình thản hỏi: “Ngươi và ta giao chiến, những người còn lại không được tham dự.”
“Không sai!”
Lục Trần nhìn thoáng qua vẻ mặt của người sau, biết ngay người sau có chủ ý gì, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia cười giễu.
“Nếu ngươi đã lựa chọn chiến đấu với ta thì ta sẽ thỏa mãn ngươi.” Thuần Vu Phong đại nghĩa lẫm liệt nói, sau đó hắn bay lên không trung, bộc phát ra từng luồng khí tức, nhìn Lục Trần nói: “Đến đây, ta tiếp nhận khiêu chiến của ngươi.”
Lục Trần bước từng bước ra, trên người trào ra một luồng khí tức mạnh mẽ, ánh mắt nhìn chằm chằm Thuần Vu Phong, lạnh nhạt mở miệng nói: “Cho ngươi một cơ hội ra tay, dù sao ngươi cũng chỉ có thời gian ba hơi thở để sống, xuất ra tuyệt chiêu mạnh nhất đi.”
“Kiêu ngạo!”
Trong lòng Thuần Vu Phong hừ lạnh một tiếng, không thể không nói, tên Lục Trần này chính là võ giả cuồng vọng nhất mà hắn từng gặp, không biết tự lượng sức khiêu chiến hắn thì thôi, còn nói muốn giết chết hắn trong vòng ba hơi thở, đây không phải là cuồng vọng thì là cái gì.
Thuần Vu Phong lơ lửng trên không trung, từng tia khí lưu xoay tròn quanh thân hắn, ý niệm vừa động, đã dẫn dắt đại thế Thiên Địa xung quanh, một luồng khí thế nồng đậm không ngừng được hắn điều động, luồng khí tức này bao bọc lấy lực lượng dày nặng của thiên địa, như tinh thần rơi xuống, uy áp cực kỳ khủng bố.
Luồng uy áp mãnh liệt này được ý niệm của Thuần Vu Phong khống chế, hung hăng đánh xuống đỉnh đầu của Lục Trần.
Cùng lúc này, thân thể của Thuần Vu Phong hóa thành một tia thiểm điện, dùng tốc độ cực nhanh đánh về phía Lục Trần, hắn muốn trong nháy mắt áp chế đối phương dưới tình hình mọi người không phản ứng kịp.
Bởi vì hắn hoàn toàn không tin Lục Trần sẽ nói lời giữ lời, cho dù sau ba hơi thở, chỉ sợ hắn vẫn phải chết, chỉ có đánh đòn phủ đầu, áp chế đối phương.
Lục Trần đứng trong hư không, dường như không cảm nhận được uy áp mà Thuần Vu Phong bộc phát ra, Lục Thần kiếm lăng không bổ xuống, chém ra một luồng kiếm quang chói mắt, chỉ nghe thấy một tiếng xẹt, trong thiên địa dường như có vật thể nào đó bị một kiếm chém nát.
Uy áp của một luồng thực chất trong thiên địa trong nháy mắt tiêu tán sạch sẽ.
Luồng uy áp đó biến mất, trong ánh mắt Thuần Vu Phong phát động công kích về phía Lục Trần hiện lên vẻ ngạc nhiên, vậy mà thế Thiên Địa hắn ngưng tụ lại bị một kiếm của đối phương chém vỡ.
Một võ giả Vương cảnh chém vỡ thế Thiên Địa của hắn, điều này nghe có vẻ hơi sợ, nhưng sự việc xảy ra trước mắt khiến hắn không được phép nghi ngờ.
Nhưng rất nhanh, vẻ ngạc nhiên của Thuần Vu Phong chuyển thành nhe răng cười, bởi vì hắn cách Lục Trần chỉ có năm trượng, khoảng cách này dù là Thánh cảnh bên cạnh muốn trợ giúp thì cũng không phản ứng kịp.
Bàn tay Thuần Vu Phong giống như móng vuốt, tản ra hàn khí lạnh lẽo, rạch ra năm dấu vết bén nhọn trong không trung.
“Đắc thủ!”
Trong ánh mắt Thuần Vu Phong hiện lên tia tươi cười đắc ý, chỉ thiếu hai tấc nữa, dù là ai cũng không cách nào chặn thành công của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận