Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1851: Đánh không lại thì chạy (2)

Tu vi của Lượng Tử và Cứng Đầu đã sớm khôi phục lại thời kì đỉnh phong, đối phó với hai người viên mãn, hẳn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Sau khi Lục Trần quyết định, Hoa Điệp và Giản Khinh âm lập tức khởi hành, xuất phát đến Kiếm Đế cung, ngồi Truyền tống trận rời đi, sau đó, Lục Trần lại đi gặp Liễu Khuynh Thành và Lục Tiểu Hoa, nói rõ tình huống, cũng để hai mẹ con ngồi Truyền tống trận rời đi.
“Sư huynh, ngươi phải cẩn thận đó!” Liễu Khuynh Thành không nói gì thêm, chỉ căn dặn một câu.
Trong ánh mắt của Liễu Khuynh Thành mơ hồ có lo âu, đầy lo lắng vô hạn.
Lục Trần bước lên một bước, ôm Liễu Khuynh Thành vào trong ngực, nói: “Sư muội, đừng lo lắng, cửa khó Thiên Yêu chúng ta đều vượt qua được, lần này nhất định cũng có thể vượt qua.”
“Nhưng mà…” Liễu Khuynh Thành còn muốn nói điều gì, cuối cùng lại yếu ớt thở dài.
Lục Tiểu Hoa nhìn về phía Lục Trần, nói: “Phụ thân, chú ý an toàn, đánh không lại thì chạy, đây là ngươi nói với ta trước đây.”
Lục Trần nghe nói như thế, cười cười, sau đó sờ đầu nàng.
Theo sau, Lục Trần đưa mắt nhìn hai mẹ con rời đi ngồi Truyền tống trận rời đi, Lục Trần lại bảo Liễu Mục sắp xếp cho một nhóm đệ tử Kiếm Đế cung rời đi, bởi vì kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, lỡ như có Đạo Tổ tới, tất cả bọn họ đều phải diệt vong, bên cạnh đó, tứ hại, Mai Tiêu, Mộ Dung Thu bọn họ, cũng sôi nổi ngồi Truyền tống trận rời đi.
Người quan trọng bên cạnh Lục Trần đều rời đi, ngay cả người tu hành sống ở thành Thần Hoàng đều được tản cư, chỉ còn lại Lục Trần và ba vị sư phụ chờ nguy hiểm sắp tới.
Một tháng sau.
Trên không trung thành Thần Hoàng xuất hiện bóng dáng một nhóm người, uy áp ngang tàng cực điểm bao phủ xuống, giữa thiên địa nổi lên phong bạo kinh người không gì sánh nổi, đáng sợ tột cùng.
Lục Trần và ba vị sư phụ sắc mặt đại biến, trong lòng bắt đầu chấn động kịch liệt, bởi vì nguy cơ tới còn nhanh hơn dự liệu một ít, Lượng Tử và Cứng Đầu còn chưa trở lại Sơn Hải giới.
Âm Dương tôn giả đứng giữa không trung, một người trên mình lưu chuyển đại đạo thái âm, toát ra hàn ý lạnh lẽo, giống như trời đông giá rét, muốn băng phong thiên địa, một người khác trên mình lưu chuyển ánh sáng loá mắt, phát ra nhiệt độ cao có thể so với hạch tâm bên trong mặt trời.
Một lạnh một nóng hai loại lực lượng cực hạn, tràn ngập giữa thiên địa.
Âm Dương tôn giả, là một đôi huynh đệ tương đối nổi danh ở Vận Mệnh thần thành, chủ tu đại đạo thái âm, thái dương, song song Tạo Giới cảnh viên mãn, cả hai đã từng liên thủ phá hủy một tiểu thế giới, cực kỳ cường đại không thể nghi ngờ.
Bên cạnh âm Dương tôn giả, đứng một nhóm bóng dáng người trẻ tuổi, đó là đám người Đông Dật Lưu.
Đông Dật Lưu đứng trên bầu trời, ánh mắt châm chọc nhìn bốn người Kha Dĩ Nhu và Lục Trần, lần trước bọn họ lựa chọn quyết định sai lầm, liền mang ý nghĩa phải trả đại giới.
Mà đại giới đó, chính là tính mạng.
Trong đó còn có hai người nhìn về phía Lục Trần, mắt lộ ra sát niệm ngập trời, hận không thể lập tức chém chết Lục Trần tại chỗ.
Một người là Kế Bằng, lúc trước từng bị Lục Trần vượt cảnh giới đánh bại ở Thâm Uyên giới, một người là Hình Dực, trước đó không lâu bị Lục Trần chém chết, chỉ để lại nguyên thần bỏ chạy.
Hai người đều là hậu nhân của Đạo Tổ, lại cùng ăn quả đắng trong tay một người, cảm giác trên mặt không còn ánh sáng, trong lòng cũng có bóng ma.
Biện pháp loại bỏ bóng ma chính là diệt trừ người tạo ra bóng ma cho bọn họ.
“Ngươi thật to gan, dám cự tuyệt lời mời của Giới Chủ.” âm Dương tôn giả cúi đầu nhìn về phía Kha Dĩ Nhu, mang theo hứng thú nhìn xuống mấy giây, sau đó lớn tiếng quát lên.
Hai người âm Dương tôn giả cùng nhau mở miệng, tựa như kinh lôi nổ vang bên tai, làm cho lỗ tai người ta rung động ầm ầm.
Kha Dĩ Nhu lạnh lùng nói: “Lời dối trá cũng đừng nói nhiều, muốn chiến thì chiến.”
“Ngươi còn không có tư cách khiêu khích bọn ta.” âm tôn giả mở miệng nói, lực lượng hàn ý vô hạn bao phủ xuống, bên trong chất chứa ý lạnh thấu xương, tựa như muốn đông kết thần hồn và đại đạo của người khác, cả toà thành Thần Hoàng đều bị lực lượng thái âm băng phong.
Khoảnh này, tựa như ngay cả thiên địa đều bị băng phong, gió lạnh tàn phá không gian bốn phía, băng phong vạn dặm trời cao.
Tại đây, chỉ có Lục Trần cảm nhận được ý lạnh sâu nhất, lạnh, thật sự là quá lạnh, cả người đều rùng mình một thoáng.
Quanh thân Kha Dĩ Nhu lập loè thần quang, huyễn lệ tột cùng, ngăn cản hàn ý gần người, đôi mắt mỹ lệ thâm thúy nhìn về phía âm tôn giả, trong mắt huyễn hóa ra một vòng xoáy tĩnh mịch.
Một thần hồn ngang tàng tiến vào đầu âm tôn giả, lực lượng đại mộng bao trùm xuống, muốn kéo đối phương vào vực sâu vô tận.
Âm tôn giả tiếp xúc với mắt Kha Dĩ Nhu, nhìn thấy một màu đen kịt, nguyên thần tựa như muốn trầm luân xuống.
Lực ý chí của âm tôn giả cường đại, hắn hét một tiếng, làm chính mình tỉnh táo lại, tay áo vung lên, Thái âm chi lực quanh người hội tụ, theo sau bàn tay huy động, trải khắp đất trời phủ lấy bốn người.
Tô Nghênh Hạ bay lên không trung, trong miệng lạnh lùng phun ra một chữ: “Phong.”
Thần quang phong ấn lén thiên địa, mang theo lực lượng phong ấn cường đại cực điểm, chỉ thấy tốc độ của lực lượng thái âm trải khắp đất trời phủ xuống đột nhiên trì hoãn lại.
“Phá!”
Âm tôn giả thấp giọng quát, khí thế liên tiếp tăng vọt, đại đạo thái âm kinh khủng quét sạch mà xuống, ngay cả thần quang phong ấn cũng muốn đóng băng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận