Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1497: Bảng cống hiến thay đổi

Nếu đối mặt với một Hoàng Tôn, Nhiễm Tịch không chút dao động trong lòng, cho dù Hoàng Tôn có thể chống lại Đế cảnh cũng phải tuỳ trường hợp.
Nếu Hoàng Tôn mạnh hơn một chút gặp phải Đế cảnh yếu hơn chút, chẳng những có thể bỏ qua lĩnh vực đại đạo mà còn có thể giết luôn.
Nếu Đế cảnh mạnh hơn gặp được một Hoàng Tôn yếu hơn, vậy thì Hoàng Tôn hoàn toàn không có khả năng xé nát lĩnh vực đại đạo.
Hiện giờ đối mặt với hai Hoàng Tôn, Nhiễm Tịch không dám bất cẩn, trong lòng đang có ý rút lui.
Đương khi Nhiễm Tịch chuẩn bị rút lui, Lục Trần đã nhào tới, hắn vươn đôi tay sắc bén hơn cả một thanh kiếm, trực tiếp chen vào kết giới màu vàng kim kia, cũng chính là lĩnh vực đại đạo do Nhiễm Tịch dựng lên. Dưới hai tay Lục Trần, kết giới đại đạo mỏng manh như đậu hũ.
Rắc rắc rắc!
Tiếng lĩnh vực bị nứt vỡ vang lên.
"Không ổn."
Nhiễm Tịch nhận ra có gì đó không ổn, nam nhân Hoàng Tôn này có thể còn biến thái hơn cả Hứa Thanh Dao, hắn thu hồi lĩnh vực đại đạo, chuẩn bị chạy trốn.
Tiếp đó bóng dáng Lục Trần còn nhanh hơn, khi Nhiễm Tịch còn đang nghĩ về chuyện bỏ trốn, hắn đã vọt tới chỗ Nhiễm Tịch, lực lượng quy tắc mạnh mẽ lan ra.
Gương mặt Nhiễm Tịch nhất thời lộ vẻ khiếp sợ, bởi vì hắn cảm giác không gian xung quanh như đã biến thành đầm lầy, thân thể hắn đang chìm sâu và bị vây hãm ngày càng chặt trong đó.
Nhiễm Tịch gầm nhẹ một tiếng, sức mạnh đại đạo trong cơ thể hắn tuôn ra, nhưng khi nó vừa tràn ra đã bị lực lượng quy tắc xung quanh áp chế trở lại.
"Sao có thể như thế, vì sao đại đạo của ta lại bị lực lượng quy tắc khắc chế?" Vẻ mặt Nhiễm Tịch kinh ngạc không thể tin nổi, trong lòng cũng dao động kịch liệt.
"Ngươi nói xem, chỉ là một con kiến Đế cảnh còn đến trêu chọc ta làm gì?" Lục Trần nhìn Nhiễm Tịch thở dài, sau đó phát ra một tia kiếm quang bổ vào mi tâm Nhiễm Tịch.
Nghe Lục Trần nói vậy, Nhiễm Tịch muốn mở miệng chậm chọc, không phải Đại Đế hắn nói Thiên Tôn chính là một con kiến hôi hay sao? Hiện giờ một tên có cảnh giới Thiên Tôn yếu hơn cả hắn lại nói Đại Đế hắn là một con kiến hôi.
Nhiễm Tịch chưa kịp mở miệng đã thấy kiếm quang chói mắt bay tới, trong lòng bị nguy cơ tử vong khoá chặt.
"Phá, phá cho ta."
Nhiễm Tịch gầm lên dữ dội trong lòng, khuôn mặt hắn vô cùng dữ tợn.
Nếu không phá tan được lực lượng quy tắc của đối phương, hắn sẽ chết ở đây.
Phù!
Kiếm quang găm vào mi tâm của Nhiễm Tịch khiến nơi đó nở rộ ra một đoá hoa máu.
Lục Trần đấm một quyền, bang, đầu của Nhiễm Tịch đã vỡ tan thành từng mảnh.
Cùng với cái chết của Nhiễm Tịch, một chút tàn hồn của hắn bay thẳng vào trong ngọc bài. Cùng lúc đó, số ngọc bài có liên hệ tinh thần với Lục Trần bắt đầu chuyển động từ 321456 chiến công trước đó đã biến thành 458123 trong nháy mắt.
Giết Đại Đế này đã tăng thêm 136667 chiến công.
Bên cạnh, khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Thanh Dao đầy vẻ kinh hãi, ánh mắt ngập tràn kinh hãi nhìn chằm chằm vào Lục Trần.
Thế mà Lục Trần lại có thể dễ dàng giết một Đại Đế như vậy, chuyện này khiến nàng cảm thấy mình đang nằm mơ, mọi thứ dường như không có thật.
Hứa Thanh Dao đã nghĩ, khi đối phương vừa tới Giới thành đã dùng lực lượng quy tắc áp chế mình. Dưới sức mạnh quy tắc nồng hậu của hắn, nàng giống như cá nằm trên thớt mặc cho đối phương làm thịt.
Hiện giờ không ngờ ngay cả Đại Đế cũng không thoát khỏi quy tắc của Lục Trần.
Có chắc Lục Trần chỉ là một Hoàng Tôn không?
...
Giới thành, trung tâm quảng trường, giờ phút này đang tụ tập mấy ngàn người, tất cả ngơ ngác nhìn dãy số xa lạ trên ngọc bài. Ngọc bài có số hiệu 666666, mặt trước không có tên chủ nhân, chiến công hiện 458123, xếp hạng thứ sáu.
"Ngọc bài số hiệu 666666 rốt cuộc là kẻ trâu bò nào, đối phương đột nhiên vọt lên hạng mười."
"Ngươi có nhận ra không, trước đó chưa từng có số hiệu 666666 ở đây, đối phương đột nhiên xuất hiện ở hạng mười."
"Bỗng nhiên có thêm bốn mươi lăm vạn chiến công, ít nhất phải giết bốn mươi vị Thiên Tôn, hoặc là bốn Đại Đế."
Một lúc sau, đám người mới hoàn hồn lại, họ nhìn chằm chằm vào số hiệu ngọc bài rồi thổn thức nói.
Người do thám của tộc Kim Bức uể oải dựa vào bên cạnh lạch trời, tự nhủ: “Đại Đế Nhiễm Tịch dẫn theo ba mươi vị Thiên Tôn ra ngoài, nhất định có thể giết chết Hoàng Tôn Hứa Thanh Dao, ha ha, ta lập được công lớn rồi.”
Người do thám tự lẩm bẩm xong, khóe miệng nhếch lên, tâm trạng từ trong ra ngoài đều cảm thấy thoải mái.
Hứa Thanh Dao là một trong những người bọn họ muốn giết nhất, chỉ cần Hứa Thanh Dao bị giết thì nếu chiến tranh thế giới phát sinh cũng sẽ chết rất ít người, mà hắn là nhân chứng phát hiện ra Hứa Thanh Dao, sau đó báo cáo sẽ có công lao lớn.
“Ta nghĩ Đại Đế Nhiễm Tịch đã thành công bắt được Hứa Thanh Dao.” Người do thám của tộc Kim Bức tu luyện một lúc rồi mở mắt, xuyên qua kết giới méo mó mờ mịt nhìn mảnh vỡ lục địa phía xa xa, mới nhìn không có chuyện gì nhưng lập tức hắn trừng lớn mắt, đột ngột đứng lên.
“Đại Đế Nhiễm Tịch đâu, ba mươi vị Thiên Tôn cùng đồng hành đâu?” Dẫn đầu người do thám tộc Kim Bức sụp đổ, cả người ngổn ngang trong gió, tại sao một người cũng không thấy.
Mặc dù không nhìn thấy bất kỳ người nào, nhưng người do thám phát hiện sương máu đang trôi dạt, trong lòng hắn có một suy đoán mà gần như không dám nghĩ đến, chính là hắn chỉ vừa mới chớp mắt một chút thì Đại Đế Nhiễm Tịch và ba mươi vị Thiên Tôn đều đã mất tích, đi Địa Phủ bẩm báo rồi?
“Hứa Thanh Dao là một Hoàng Tôn, sao có thể đánh giết Đại Đế Nhiễm Tịch và ba mươi vị Thiên Tôn, chẳng lẽ là người thanh niên thường đi bệnh cạnh hắn làm sao?” Ánh mắt người do thám tộc Kim Bức hiện lên sự khó tin, không dám tin một màn trước mặt.
Hắn vừa nói chuyện vừa nhìn về phía Lục Trần, lẩm bẩn một câu: “Đối phương cũng chỉ là Thiên Tôn trung kỳ, còn không bằng Hứa Thanh Dao, không thể nào có việc Đại Đế Nhiễm Tịch bị đối phương giết chết được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận