Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1493: Ra ngoài giải sầu

Nếu như bối cảnh rất lớn, hắn còn cần cân nhắc một chút, lo lắng nên xuống tay hay không.
Tề Hạo Xương nghe thấy lời nói của La Thiếu Vũ, trong ánh mắt già nua mang theo một vẻ kinh dị, nói: “Thiếu Vũ, vì sao ngươi tới hỏi thăm người sau lưng Lục Trần?”
La Thiếu Vũ thấy Tề Hạo Xương hỏi ngược lại, trong lòng không nhịn được trầm xuống, nói: “Thành chủ, quấy rầy.”
La Thiếu Vũ không phải người ngu, thấy Tề Hạo Xương hỏi ngược lại, cũng biết lai lịch Lục Trần không tầm thường, nếu như lai lịch bình thường, căn bản Tề Hạo Xương không hỏi như vừa rồi.
Tề Hạo Xương quay đầu nhìn về phía La Thiếu Vũ, báo cho một câu: “Thiếu Vũ, giống như ngươi, người giống như Lục Trần, đều là tương lai của Sơn Hải giới, các ngươi hẳn là ở chung hòa thuận, ngàn vạn lần đừng nghĩ nội chiến.”
“Thiếu Vũ hiểu được.” Tâm trạng La Thiếu Vũ u ám rời đi.
Tề Hạo Xương nhìn bóng lưng La Thiếu Vũ, mắt lộ ra vẻ suy tư, trong lòng nói thầm: “Thiếu Vũ, hi vọng ngươi đừng đưa ra quyết định sai lầm.”
Dĩ nhiên Tề Hạo Xương biết là ai cho Lục Trần xin nghỉ, ban đầu một âm thanh lạnh như băng lạc ở bên tai của hắn, căn bản không cần suy nghĩ đã hiểu được là một thân một mình trấn giữ Giới thành, tồn tại kia kinh sợ hai đại hoàng tộc truyền âm cho hắn.

Bởi vì Lục Trần không chơi xấu được Hứa Thanh Dao, ngược lại giúp đối phương một ơn lớn, ước chừng khó chịu hai ngày, khi đến ngày thứ ba, tâm trạng mới từ từ chuyển biến tốt đẹp.
Sáng sớm ngày thứ ba, Lục Trần đi tới trên tường thành, vẫn là nhóm người Ngô Thiết Hán quan sát tình hình địch ở tường thành.
Nhóm người Ngô Thiết Hán thấy Lục Trần đến, hơi có chút kinh ngạc, nhìn dáng vẻ Lục Trần yên ổn an lành, chẳng lẽ Hứa Thanh Dao không trừng trị hắn sao?
“Lão ca, mở kết giới ra.” Lục Trần đi tới trước mặt Ngô Thiết Hán, lên tiếng nói.
“Lục Trần huynh đệ, ngươi muốn đi ra ngoài.” Ngô Thiết Hán kinh ngạc nhìn Lục Trần.
Lục Trần gật đầu, nói: “Ừ, đi ra ngoài có chút việc làm.”
Ngô Thiết Hán nói: “Lục Trần huynh đệ, phía ngoài quá yên tĩnh, không nên đi ra ngoài.”
Lục Trần nói: “Yên tĩnh không tốt sao, chứng tỏ không có Thiên Yêu ra ngoài dò xét.”
Ngô Thiết Hán cười khổ nói: “Chính vì quá yên tĩnh, cho nên mới không tốt, bởi vì dưới vẻ yên tĩnh cất dấu một luồng nguy cơ, trước kia thời khắc yên tĩnh như vậy là dự báo giới chiến xảy ra.”
Trong lòng Ngô Thiết Hán cũng hết chỗ nói, Lục Trần tiểu lão đệ xảy ra chuyện gì, vừa tới Giới thành lại muốn đi ra đưa đầu, chẳng lẽ không biết phía ngoài rất nguy hiểm sao.
Thiên Tôn Lục Trần đi ra ngoài như vậy chỉ là đưa đồ ăn mà thôi.
Lục Trần sờ lỗ mũi, nói: “Thiết Hán lão ca, ta phải đi ra ngoài một chuyến, yên tâm, ta không gặp nguy hiểm.”
Mấy người Ngô Thiết Hán im lặng, nghĩ đến người kia bởi vì tò mò chuồn đi như thế, bây giờ mộ phần thảo cũng cao hơn mười trượng.
“Ngươi ra ngoài làm cái gì?” Một âm thanh lạnh lùng trong treo vang lên ở bên tai Lục Trần, bên cạnh có thêm một bóng hình xinh đẹp, chính là Hứa Thanh Dao.
“Bái kiến Hứa tướng quân.”
Nhóm người Ngô Thiết Hán thấy Hứa Thanh Dao đột nhiên xuất hiện, vội vàng ôm quyền tôn kính nói.
Hứa Thanh Dao phất tay với bọn họ, ánh mắt lại vẫn để ở trên người Lục Trần.
Lục Trần đảo cặp mắt trắng dã, nói: “Ta bị ngươi đùa bỡn đã thông suốt, trong lòng khó chịu, đi ra ngoài giải sầu không được sao.”
Dĩ nhiên, Lục Trần cũng không phải bởi vì lần trước trộm gà không được còn mất nắm gạo khiến trong lòng khó chịu mới xuất hiện, mà là đi ra ngoài có việc phải làm.
Hắn cần chuẩn bị đi vào Đế cảnh, đi ngắt lấy vài dược liệu.
Lần trước từ trong ký ức thủy tinh hiểu được, nhích tới gần chỗ lạch trời nổi lơ lửng rất nhiều mảnh nhỏ đại lục, phía trên có dược liệu hắn cần.
Nhóm người bên cạnh Ngô Thiết Hán trợn mắt há hốc mồm nhìn Lục Trần, Lục Trần cũng quá quắt, vừa tới Giới thành, liền dám dùng giọng điệu này nói chuyện với Hứa Thanh Dao.
Khóe miệng Hứa Thanh Dao kéo lên, nói: “Ngươi tự làm tự chịu, đừng trách ta.”
Nhóm người Ngô Thiết Hán thấy thái độ Hứa Thanh Dao bình thản như vậy, vẻ kinh dị trong mắt càng thêm đậm đặc, Hứa tướng quân thấy thế nào lại rất trấn định, một chút cũng không tức giận.
“Thiết Hán lão ca, nhanh mở trận pháp ra một chút, ta muốn đi ra ngoài.” Lục Trần trực tiếp không để ý Hứa Thanh Dao, nói với Ngô Thiết Hán.
Ngô Thiết Hán liếc nhìn Lục Trần, lại nhìn Hứa Thanh Dao, vẻ mặt khó khăn.
“Thiết Hán lão ca, ngươi cũng là một hán tử thẳng thắn cương nghị, làm sao làm chuyện lầm bà lầm bầm.” Lục Trần dùng lời nói kích thích.
Ngô Thiết Hán cắn răng, mở kết giới ra: “Lục Trần lão đệ, ngươi đi ra ngoài phải chú ý an toàn, đứng ở bên cạnh xem một chút là được, nếu như phát hiện nguy hiểm, nhanh chóng trốn về đây, bất cứ lúc nào ta cũng tiếp ứng ngươi.”
Ngô Thiết Hán biết, Lục Trần giống như tân binh lên Thượng giới thành, trong lòng tràn đầy tò mò và khát vọng mãnh liệt đối với lạch trời, nếu như chưa đủ một chút, đối phương sẽ không buông tha cho, thế nên mở kết giới ra.
Ngô Thiết Hán mở cảnh cổng kết giới ra, thân hình Lục Trần chợt loé lên, hắn lao ra ngoài và nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
"Lục Trần lão đệ, về sớm chút nha." Ngô Thiết Hán hét về phía bóng lưng của Lục Trần, nhưng tiếc là hiện giờ Lục Trần đã đi rất xa, hoàn toàn không thể nghe được lời hắn nói.
Nhìn bóng dáng của Lục Trần, đôi mắt xinh đẹp của Hứa Thanh Dao lộ vẻ suy tư, không biết đang nghĩ gì. Ba giây sau, Hứa Thanh Dao đột nhiên di chuyển, nàng cũng bước ra khỏi Giới thành.
Lục Trần không biết Hứa Thanh Dao cũng ra ngoài, phi hành dọc theo Thiên Ngân, trong Thiên Ngân thâm sâu u ám như thể vực thẳm vô tận khiến người ta cảm thấy sởn tóc gáy. Sau khi bay được khoảng một canh giờ, một số mảnh lục địa nhỏ xuất hiện trước mặt Lục Trần.
Những mảnh vỡ trôi nổi lấp lánh vô số ánh sao giống như được bao phủ bởi một tầng hào quang, đồng thời cũng tràn đầy sự bí ẩn.
Xung quanh yên lặng không một tiếng động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận