Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 561: Tiên tổ của Cầm Thánh cung (2)

“Người ngoài cái gì, nếu như ngươi truyền cho sư muội ta, lúc đó chẳng phải sư muội ta là nửa đệ tử của ngươi sao, không phải là người ngoài, lại nói, ban đầu lúc bốn lão già các ngươi sáng tạo Tứ Thánh sơn, nhóm đệ tử đầu tiên tuyển nhận chẳng phải là người ngoài sao.”
Lão giả đột nhiên nở nụ cười, nói: “Hay cho cái miệng khéo ăn khéo nói.”
Lục Trần lười biếng nói: “Đừng lề mề nữa, nhanh lên đi.”
“Sư huynh, ngươi tôn trọng tiền bối một chút chứ.” Liễu Khuynh Thành kéo cổ tay áo Lục Trần, nhỏ giọng nói.
Sau đó Liễu Khuynh Thành nhìn lão giả, ngượng ngùng nói: “Tiền bối, tính tình của sư huynh ta chính là như vậy, xin ngươi bỏ qua cho.”
Lão giả cười, tương đối rộng rãi nói: “Tuy rằng sư huynh ngươi nói hơi thẳng, nhưng lời nói lại không hề sai, lúc trước khi chúng ta sáng tạo thế lực còn không phải hy vọng truyền võ học của mình cho người ưu tú, sau đó rạng rỡ mở rộng, hoặc mong ước có thể luôn luôn lưu truyền xuống, không đến mức bị mai một sao.”
Mong muốn của cường giả Thánh Vương sáng tạo Kỳ Thánh cung là lưu truyền cầm pháp của mình xuống, rạng rỡ mở rộng, không đến mức bị mai một.
Tuy rằng khi hắn tại vị thì cầm pháp đã vô cùng nổi danh, đều đã truyền đến Thượng Thiên giới, nhưng sau khi hắn rời đi đã không để lại cầm pháp hoàn chỉnh, vì thế Tứ Thánh sơn mới xuống dốc như vậy.
Nếu như hắn chết ở đây, như vậy cầm pháp do hắn sáng tạo ra sẽ thất truyền.
Vĩnh viễn biến mất trên thế giới này.
Tuy Cầm Ngọc xem như là đệ tử cách đời của hắn, nhưng còn chưa đạt đến cấp Thánh Tử, tư chất hơi kém chút, nếu như phải lựa chọn một vị truyền nhân, đúng như lời Lục Trần đã nói, tuyển chọn Liễu Khuynh Thành vị cấp Thánh Tử này còn tốt hơn.
Trên bậc thềm bên dưới, sắc mặt của Cầm Ngọc đã thay đổi, chuyện nàng lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra.
Tuy rằng trước khi đến đây, trong lòng mong mỏi tiên tổ nhớ tình bạn cũ với Cầm Thánh cung do một tay tiên tổ sáng tạo, có tỷ lệ rất lớn truyền lại truyền thừa cho nàng, nhưng không thể không cân nhắc đến tiên tổ đã rời khỏi Tứ Thánh sơn lâu như vậy, rất có thể ấn tượng đối với Cầm Thánh cung đã rất mờ nhạt, sẽ lựa chọn người có thiên tư xuất sắc để kế thừa.
Hiện giờ xem ra tiên tổ đã lựa chọn khả năng sau.
Trong đôi mắt của Cầm Ngọc tràn đầy thất vọng, nhưng không thể nói được gì, bởi vì nàng không thể chi phối ý chí của tiên tổ.
Lúc này lão giả nhìn Cầm Ngọc khẽ thở dài: “Ngươi cũng đến đây, dù sao Cầm Thánh cung là do một tay lão phu sáng lập, trút xuống tâm huyết, không đành lòng truyền thừa bị đoạn tuyệt.”
Cầm Ngọc nghe được lời tiên tổ nói, vẻ mặt vốn ảm đạm đột nhiên sáng rực lên, vội vàng gắng gượng chống đỡ thân thể đứng lên, nhưng uy áp phủ kín trong không khí lại vô cùng ngưng thực, nàng muốn cất bước đều vô cùng gian nan, nên lúng túng tại chỗ.
Lão giả nhìn Cầm Ngọc nói: “Cứ đứng ở đó, nghe ta phân phó.”
“Tiểu cô nương, tuy rằng ngươi là cấp Thánh Tử, nhưng có từng hiểu biết về đạo âm luật chưa?” Lão giả nhìn Liễu Khuynh Thành, vẻ mặt ôn hòa hỏi.
Liễu Khuynh Thành gật đầu, khiêm tốn hé miệng nói: “Tiền bối, gia sư truyền thụ cho ta mấy cầm khúc, cho nên biết sơ một chút.”
Lão giả cười hỏi: “Có thể đàn một khúc không?”
Liễu Khuynh Thành gật đầu, sau đó ngồi xếp bằng trên bậc thềm đá xanh, một cây đàn cổ đặt giữa hai chân, trên khuôn mặt thuần khiết tràn đầy ánh mắt nghiêm túc.
Liễu Khuynh Thành tập trung trong chốc lát, sau đó ngón tay ngọc thon dài hạ xuống, gảy dây đàn đầu tiên, tiếng đàn du dương, dư âm quanh quẩn bên tai.
Sau đó gảy dây thứ hai, dây thứ ba.
Tiếng đàn rung động, đại đạo hòa cùng, xung quanh hình thành một làn sóng màu xanh biếc, phập phồng giống như mặt nước, dần dần, làn sóng màu xanh biếc lấy tần số cao dẫn dắt rung động lên, hóa thành một thanh kiếm màu xanh, lóng lánh sáng rọi, mang theo khí tức vô cùng sắc bén, tiến hành va chạm trong không trung, truyền ra tiếng vang thanh thúy leng keng.
Lực sát phạt khủng bố nở rộ, tràn ngập ra.
Lão giả cảm nhận được luồng uy thế này, ánh mắt hơi nhíu lại, sau đó gật đầu, nói: “Trình độ của ngươi đối với cầm khúc đã vượt ra ngoài dự đoán của ta, đã đạt đến cầm khúc hợp nhất, nhưng mà hình như cầm khúc này hơi quen thuộc, luôn cảm thấy đã từng được nghe ở đâu đó.”
Lão giả rơi vào trong hồi ức, giống như đang tự hỏi.
Liễu Khuynh Thành vẫn đang gảy đàn, ánh đao ánh kiếm xung quanh đan vào, hình thành một khu vực đao kiếm, còn nàng yên tĩnh ngồi ở chính giữa, không hề bị ảnh hưởng, giống như cho dù có vạn quân đến đây đều khó có thể phá vỡ được phòng ngự xung quanh.
Lão giả đột nhiên nghĩ đến điều gì, kinh hãi kêu lên: “Cầm khúc này là Di Thần kiếm khúc, do Diêu Hi tiền bối sáng chế.”
Kính sợ, sùng bái, cuồng nhiệt đủ loại vẻ mặt phức tạp chợt lóe lên trong ánh mắt lão giả.
Liễu Khuynh Thành dừng đánh đàn, nhìn lão giả kinh ngạc nói: “Tiền bối, ngươi biết sư tôn của ta à.”
Lão giả bình ổn lại tâm tình, gật đầu, ánh mắt lộ vẻ hồi ức, giống như đang nhớ lại.
Trầm mặc một chút mới khẽ thở dài một hơi: “Diêu Hi tiền bối cường giả cái thế như vậy, phong hoa tuyệt đại, năm đó từng có may mắn nhìn thấy chân dung.”
Nói xong lại rơi vào trong hồi ức vô hạn.
Diêu Hi tiền bối?
Sư huynh muội Lục Trần liếc nhìn nhau, đều hơi câm lặng, lão nhân kỳ quái này lại gọi sư phụ là tiền bối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận