Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 892: Tháp Đông Hoàng

Bởi vì sư phụ nhà mình ở Đế Nữ vực, cứ cách mười năm lại nhận ba người vào Nhu Đế cung, mười năm ba người, trăm năm ba mươi người, vạn năm ba trăm người, cứ tính như vậy đúng là có thể gom được nhiều người như hiện tại.
Hơn nữa, Lục Trần còn phát hiện liên tục có người đến nơi này, có đủ các loại pháp bảo phi hành, đa dạng, có những pháp bảo phi hành rất khổng lồ, dài ngàn trượng cũng có, thoạt nhìn vô cùng khí phái.
Cũng có người điều khiển một thuyền gỗ nhỏ thoạt nhìn nhỏ bé, bên trên có một lão giả tóc trắng xóa, khí tức sâu không lường được.
“Nơi này đúng là Vương cảnh mạnh nhất mà Đế Nữ vực thu nhận mỗi kỳ, nhưng sao lại có nhiều pháp bảo phi hành như vậy?” Lục Trần chau mày.
Pháp bảo phi hành nhiều đến mức khiến Lục Trần không dám tin, hơn nữa còn có rất nhiều nam tử thanh niên khí chất bất phàm, thần tuấn vô cùng, trên thân còn có luồng cảm giác ưu việt bẩm sinh.
Lục Trần mang theo tia nghi ngờ, hắn thu lại pháp bảo phi hành, bước xuống mặt đất.
“Chào huynh đệ, ngươi mới đến à?” Bỗng nhiên, vai của Lục Trần bị người ta vỗ một cái, hắn quay đầu, phía sau có một thanh niên mặt đầy nụ cười, hình thể hơi mập, mặc đạo bào màu xanh.
“Sao ngươi biết ta mới đến?” Lục Trần hỏi một câu.
Thanh niên cười hì hì nói: “Ngươi đến nơi này đều nhìn quanh trái phải, đều cảm giác mới lạ với những gì có ở nơi này, giống y hệt lần đầu tiên ta đến đây.”
Lục Trần nghe vậy, lúc này mới biết bản thân đã hỏi một vấn đề cực kỳ ngu ngốc, sau đó giả vờ quan sát tháp Đông Hoàng để che giấu bối rối của mình.
Thân của tháp Đông Hoàng hiện lên màu xanh giống như màu xanh của ngọc thạch, hơn nữa thân tháp tản ra một luồng khí tức mênh mông to lớn, Lục Trần thầm suy đoán, đây lẽ nào là một món pháp bảo cực kỳ mạnh mẽ.
Không biết tại sao, cảm giác này lại rất mãnh liệt.
“Hì hì, nhìn mà thèm đúng không, đây là một trong những chí bảo vô thượng của Nhân tộc, đã trấn giết chín đại năng của Thiên Yêu giới, chiến công lẫm liệt!” Thanh niên mặc đạo bào màu xanh vốn không biết Lục Trần hơi ngượng ngùng, mỉm cười nói ở bên cạnh.
Nam tử mặc đạo bào màu xanh vừa dứt lời, ánh mắt Lục Trần khẽ nheo lại, không biết tại sao, hiện tại hắn có loại cảm giác nam tử mặc đạo bào màu xanh trước mắt vốn không phải là nhân sĩ của Đế Nữ vực, rất có khả năng là đến từ Cửu Thiên.
“Đúng rồi, huynh đệ ngươi đến từ đâu, ta đến từ Thanh Mộc châu Hỗn Nguyên thiên, ta tên là Trịnh Huy Hoàng!” Thanh niên dường như có chút quen thuộc cười híp mắt giải thích.
Trịnh Huy Hoàng nhìn thấy Lục Trần đến nơi này một mình, cùng là Hoàng cảnh với hắn nhưng lại cho hắn một cảm giác nguy hiểm, người này tuyệt đối không phải là hạng người tầm thường, khiến hắn có lòng kết giao.
Thanh Mộc châu Hỗn Nguyên thiên!
Lục Trần nghe được địa danh xa lạ này, ánh mắt đột nhiên nheo lại.
Bởi vì Hỗn Nguyên thiên rất quen thuộc với hắn, đã từng nghe giới thiệu qua, đây là một trong Cửu Thiên.
Cũng tức là tên mập trước mắt đến từ Hỗn Nguyên thiên, một trong Cửu Thiên?
“Ta tên Lục Trần, đến từ Hoang vực!” Mặc dù hơi kinh ngạc tại sao người của Cửu Thiên lại xuất hiện ở nơi này, nhưng Lục Trần vẫn trả lời lại một câu.
“Hoang vực, đây là nơi nào?” Trịnh Huy Hoàng trầm tư suy nghĩ, thật sự nghĩ không ra Hoang vực dùng danh của Thiên Tôn nào, ví dụ như hắn đến từ Hỗn Nguyên thiên Thanh Mộc châu, cái tên Thanh Mộc châu là lấy tên của Thanh Mộc thiên tôn.
Suy nghĩ một phút, Trịnh Huy Hoàng vẫn không nghĩ ra Hoang vực thuộc Thiên nào của Cửu Thiên, không khỏi ngượng ngùng cười: “Thứ cho ta kiến thức nông cạn, Hoang vực là nơi nào vậy, đến từ thiên nào, hay là huynh đài ngươi đến từ Sơn Hải giới sao.”
Lục Trần nói: “Mười vực cửu thiên, dưới cửu thiên chẳng phải là mười vực sao, ta đến từ Hoang vực.”
“Vãi, huynh đài ngươi đến từ mười vực sao?” Trịnh Huy Hoàng hét lớn một câu, rõ ràng là bị đáp án này của Lục Trần làm cho kinh ngạc.
Trước đó Trịnh Huy Hoàng còn cảm thấy Lục Trần đến từ Sơn Hải giới, nhưng không ngờ lại đến từ mười vực, điều này khiến hắn rất cạn lời.
Âm thanh của Trịnh Huy Hoàng hơi lớn thu hút vô số người xung quanh nhìn qua đây, rất nhiều người đều mang theo vẻ tò mò, có người kinh ngạc, cũng có người xem thường.
“Huynh đệ, nếu như ngươi là người của mười vực thì sao lại đến nơi này, hình như mười vực không có thành lập Thiên Nữ cung đúng không, dù sao thì pháp tắc thiên địa của mười vực cũng không đầy đủ, rất khó xuất hiện cường giả.” Trịnh Huy Hoàng tò mò hỏi.
“Thiên Nữ cung là nơi nào?” Lục Trần hỏi một câu.
Trịnh Huy Hoàng trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm Lục Trần giống như đang nhìn quái vật, cắn lưỡi nói: “Thiên Nữ cung mà ngươi cũng không biết à, đù, có lẽ ngươi biết Đại Mộng Thiên Nữ đúng không, đúng rồi, nàng còn có một biệt danh là Nhu Đế, năm đó Đông Hoàng thiên đế ngã xuống đã tặng lại tháp Đông Hoàng cho Đại Mộng Thiên Nữ, từ đó tháp Đông Hoàng luôn được Đại Mộng Thiên Nữ bảo quản.”
Mặc dù Lục Trần không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Trịnh Huy Hoàng, nhưng cũng hiểu được hơn phân nửa, Đại Mộng Thiên Nữ trong miệng người sau hẳn là tam sư phụ nhà mình, danh hiệu này là lần đầu tiên hắn nghe nói, không phải nghe nói từ trong miệng sư phụ mà là từ trong miệng một người ngoài.
Nhưng Lục Trần không rõ tại sao có thể gặp được người của Cửu Thiên, chủ nhân xung quanh hẳn là cũng đến từ Cửu Thiên đúng không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận