Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 995: Thẻ người tốt

Đối diện, Tào Huyền Đình thấy đao trong tay Cảnh Tử Mặc nói, tâm thần chấn động lớn, ánh mắt sâu kín, hỏi: “ Ẩn Huyết Dung Cốt đao.”
“Không tệ!”
Cảnh Tử Mặc mỉm cười gật đầu, tay cầm hung khí, ma uy quanh thân hắn càng phát ra đậm đặc, người mặc ma quang vô tận, đôi mắt thâm thúy, cho người ta một loại cảm giác cực kỳ yêu tà.
“Năm đó hung khí này tạo nên quá nhiều giết chóc, là vũ khí không rõ, không nên tồn tại ở thế gian.” Tào Huyền Đình cất giọng nói.
Cảnh Tử Mặc nghe thấy lời này, phì cười một tiếng, nhìn chằm chằm trường thương của Tào Huyền Đình, cười lạnh nói: “Ngọc Hoàng Thương tồn tại mười vạn năm, đã trải qua không biết bao nhiêu đời chủ nhân, vong hồn dưới thương này hàng ngàn vạn, là loại vũ khí không rõ, làm sao ngươi không tiêu hủy?”
Trong giọng nói Cảnh Tử Mặc ẩn chứa nồng đậm ý tứ châm chọc.
Tào Huyền Đình không đáp, lưng đeo kim quang vạn trượng, ngang trời mà đến, tựa như một luồng lưu quang, mũi thương nhắm thẳng vào ấn đường Cảnh Tử Mặc.
Cảnh Tử Mặc cầm Ma Đao trong tay, lực phách ra, hai người xảy ra va chạm mạnh kinh thiên.
Cho dù là Tào Huyền Đình hay là Cảnh Tử Mặc, không chỉ là một tầng thiên tài đứng đầu nhất, vũ khí dùng cũng là vũ khí đứng đầu nhất, giờ phút này ở trên vòm trời xảy ra va chạm kịch liệt, nhất thời gần như không phân được thắng bại.
Sau đó hai thứ hóa thành hai luồng lưu quang một vàng một đen, tiến hành va chạm mạnh đến kinh thiên động địa, va chạm đến đâu thì gió lớn gào thét, mặt đất chấn động, nứt từng khe hở, cảnh tượng đáng sợ.
Lục Trần nhìn chằm chằm hai người đánh nhau, hé mắt nhìn.
So hai người này với Giác Ngộ mà hắn đã giết và đánh bại tên râu rậm lần trước thì không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, bản thân hôm nay vĩnh viễn không phải đối thủ của nó, đoán chừng dùng được Toả Kiếm Quyết cũng có thể đột phá ra ngoài.
Chủ yếu là chênh lệnh tầng giữa hai người quá nhiều, mình có thể đại chiến vượt cấp, hai người này cũng có thể, với tu vi và sức chiến đấu của bọn họ, hoàn toàn có thể vật tay với Thánh vương bình thường.
“Này!”
Khi lực chú ý cả người Lục Trần cũng đặt ở trên đại chiến, bên cạnh đột nhiên truyền tới một âm thanh lanh lảnh.
Lục Trần quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Triệu Yên Nhi đứng ở trước mặt hắn, đôi mắt đẹp mang theo vẻ đánh giá.
“Làm sao vậy, mỹ nữ!” Lục Trần hơi sững sờ, chợt cười híp mắt hỏi.
“Ta xem ngươi là người tốt, ngươi quen biết Cảnh Tử Mặc khi nào!” Triệu Yên Nhi dò hỏi.
Người tốt!
Lục Trần nghe thấy hai từ này, ánh mắt hơi nghiền ngẫm một chút, hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên có người phát cho hắn thẻ người tốt, cảm giác này rất kỳ diệu.
“Nếu như ngươi mới quen, không nên lui tới với hắn, hắn không phải là người tốt!” Triệu Yên Nhi tiếp tục nói.
Sau đó, Triệu Yên Nhi bị Lục Trần nhìn chằm chằm, vẻ mặt đánh giá là lạ, nhìn nàng sởn hết gai ốc, toàn thân cũng nổi da gà rồi.
“Cô nương, nếu như ta không đoán sai, chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt sao?” Ánh nhìn khiến lông toàn thân Triệu Yên Nhi dựng đứng, mắt Lục Trần mới lộ ra vẻ kinh dị mà hỏi.
“Đúng vậy!”
Triệu Yên Nhi chớp đôi mắt đẹp, rất hiển nhiên gật đầu.
“Mới lần đầu tiên gặp mặt lại quan tâm ta như vậy, chẳng lẽ là đã yêu ta!” Khóe miệng Lục Trần nhếch lên cười trêu đùa, hiện rõ vẻ vô lại.
Triệu Yên Nhi nghe nói như thế, lúc này đại não đơ cứng.
Vốn là lúc trước nàng nhìn thấy Lục Trần một câu không nói, hắn là người đàng hoàng, cho rằng hắn là một thanh niên thuần khiết bị Cảnh Tử Mặc lừa dối, xuất phát từ lòng hảo tâm để hắn không cần quá gần với Cảnh Tử Mặc, ai nghĩ được thanh niên tự nhận là thành thật lại có thể nói ra lời vô sỉ như vậy.
“Ta biết ta trông đẹp trai, mặc dù là lần gặp mặt đầu tiên thì ngươi si mê vẻ đẹp của ta, tình huống như này cũng không phải lần đầu tiên gặp phải, xem mặt ngươi đỏ như này là bị ta đoán trúng tâm tư rồi, chỉ là người yêu thích ta quá nhiều, ngươi phải xếp hàng…”
“A…”
Khi miệng lưỡi Lục Trần lưu loát, thao thao bất tuyệt, rốt cuộc Triệu Yên Nhi không chịu được, phát ra một tiếng thét chói tai đâm rách màng nhĩ.
Hai gò má Triệu Yên Nhi đỏ ửng mỉm cười xinh xắn, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.
Bên cạnh hai người họ có không ít quần chúng vây xem, nói chuyện đương nhiên một chữ cũng không lọt vào trong tai.
Ánh mắt của đám đông xung quanh đờ ra, quả thật không dám tin những gì mà tai mình nghe thấy, vậy mà lại có người dám xưng là minh châu xuất sắc nhất Thánh thành trước mặt mọi người.
Sau đó, tầm mắt của bọn họ nhìn về phía Lục Trần, lập tức kinh ngạc, thanh niên anh tuấn tiêu sái quá, luận bề ngoài, khí chất, không thua kém gì Tào Huyền Đình, một trong tam kiệt của Thánh thành.
Nhưng lời nói ra vốn không giống công tử hàm dưỡng có bối cảnh nổi bật cùng với hiền lành.
“Vô sỉ!”
Đôi mắt đẹp của Triệu Yên Nhi giận dữ nhìn chằm chằm Lục Trần, thân thể mềm mại khẽ run rẩy.
Hiện tại trong lòng có một trăm chắc chắn, thanh niên thoạt nhìn trung thực chất phát trước mắt này tuyệt đối có thể đánh với tứ hại của Trung Châu vực, luận mức độ vô sỉ chỉ sợ không kịp nhường cho hắn.
“Triệu tiểu thư, đồ vô sỉ đó dám sỉ nhục ngươi, để ta giải quyết giúp ngươi!” Bên cạnh truyền đến một tiếng giận dữ, một thanh niên anh tuấn ăn mặc bất phàm mặt tràn đầy tức giận nhìn chằm chằm Lục Trần, quát lớn: “Triệu tiểu thư đâu phải là người để ngươi cợt nhả, tội đáng chết vạn lần.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận