Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1739: Ước hẹn năm xưa (2)

Bọn họ cảm thấy tin tức này quá rợn người, Đại Đế chưa đến năm trăm tuổi thì bọn họ còn nghe nói, nhưng Kiếm Đế năm trăm tuổi thì bọn họ thật sự chưa nghe qua.
Đầu tiên, danh xưng Kiếm Đế không chỉ cảnh giới mà là xưng hô tôn quý đối với kiếm tu.
Người tu hành có tôn xưng Kiếm Đế ở Kiếm Đế cung cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, mỗi một người đều là Thánh Đế cự đầu trở lên, cộng thêm hai Thiên Đế, rất nhiều cường giả Thánh Đế cảnh ở Kiếm Đế cung mắc kẹt ở cánh cửa cuối cùng, không dám xưng Kiếm Đế, chỉ có được danh xưng Kiếm Tôn.
Những lão quái vật này đều sống mấy vạn năm, mấy chục vạn năm.
Lục Trần là môn đồ Thiên Đế, chưa đến năm trăm tuổi đã thăng cấp Đế cảnh, bọn họ tin, nhưng trở thành một Kiếm Đế thì bọn họ hoàn toàn không tin.
“Ha ha, gạt ngươi làm gì, tin tức được truyền từ Kiếm Đế cung đó!” Có người cười giễu nói: “Nếu Kiếm Đế cung dám tung ra tin này thì không sợ bị vả mặt đâu.”
Đám người đều lần lượt nghị luận chuyện của Lục Trần, mà Lục Trần với tư cách là người trong cuộc, lại yên lặng lắng nghe, không phát biểu ý kiến.
Trong góc nhỏ gần cửa sổ, một đôi mắt cực kỳ hèn mọn đang nhìn lướt qua mỹ nữ bên trong tửu lâu, đột ngột nhìn về phía Nguyệt Nhan, đồng tử lập tức trừng đến mức lớn hơn cả chuông đồng, nhưng rất nhanh, hắn nhìn thấy một nam tử có dung mạo quen thuộc ngồi bên cạnh mỹ nữ, lúc này sợ tới mức toàn thân run lên.
Có lẽ nghĩ đến mấy thứ gì đó, nam tử này hít sâu một hơi, đứng lên đi về phía Lục Trần, đi đến trước mặt lấy hết dũng khí nói: “Này, ban đầu ngươi đã nói sau khi trở thành Kiếm Đế thì sẽ trả ta một vạn phương linh tinh, hiện tại ngươi hãy thực hiện lời hứa đi.”
Mặc dù lấy hết dũng khí nói ra nhưng trong lời nói lại mạng theo run rẩy.
Nam tử đi đến trước mặt Lục Trần đòi tiền chính là Vương lão tam ban đầu bị Lục Trần gạt một vạn phương linh tinh.
Lục Trần ngẩng đầu lên, cũng nhìn thấy Vương lão tam, không khỏi nhớ đến chuyện cũ trước đây, ban đầu hắn từng nói, đợi tên hắn vang vọng Sơn Hải giới, đối phương tìm đến hắn thì sẽ trả linh tinh cho đối phương.
Lục Trần sớm đã vứt chuyện này ra ngoài chín tầng mây rồi.
Bởi vì hắn cảm thấy đợi bản thân trở thành Kiếm Đế, danh tiếng vang vọng Sơn Hải giới, đối phương cũng chỉ là một Chí Tôn, nghe thấy tên mình sẽ bị dọa sợ.
Hơn nữa, Sơn Hải giới mênh mông cỡ nào, không có gì bất ngờ, sau này tuyệt đối sẽ không có khả năng tiếp xúc với người tu hành cấp bậc Chí Tôn.
Nhưng trời cao như có sắp xếp ở bên trong, đã sắp xếp cho hai người họ gặp mặt, hơn nữa Vương lão tam còn cả gan tìm hắn đòi nợ.
Lần đầu gặp mặt, Lục Trần mới Thánh Vương, Vương lão tam là Chí Tôn.
Hiện giờ hắn đã là Đại Đế, nhưng Vương lão tam vẫn là Chí Tôn.
Lời nói của Vương lão tam thu hút sự chú ý của người xung quanh, rất nhanh, sự chú ý của người bên cạnh hướng về phía Lục Trần, đồng tử hơi co rụt lại.
Chẳng phải người này là Lục Trần kiếm đế được bàn luận trong miệng bọn họ sao?
Thực khách xung quanh không chỉ nhận ra Lục Trần mà còn nhận ra Vương lão tam, so với Lục Trần thì bọn họ quen thuộc Vương lão tam hơn, bởi vì Vương gia là gia tộc Thiên Tôn của nơi này, Vương lão tam có biệt hiệu Tam gia, yêu thích người đẹp, không có việc gì thì thích đi dạo trong thành trì ngắm người đẹp.
Lời nói của Tam gia cũng khiến cho người xung quanh trợn mắt há mồm.
Vậy mà Tam gia lại bảo Lục Trần trả lại một vạn phương linh tinh, chẳng lẽ Lục Trần nợ linh tinh hắn sao?
Nhưng cho dù trước đây có nợ, hiện giờ Lục Trần đã trở thành Kiếm Đế, vứt bỏ thân phận đồ đệ của năm sư phụ Thiên Đế, bản thân cũng có tư cách ngang hàng với Thánh Đế cự đầu.
Tam gia chỉ là một Chí Tôn, sao lại có gan bảo Lục Trần trả lại linh tinh.
Trên thực tế, Vương lão tam nói xong, cả người đều choáng váng, sắc mặt tái nhợt như tuyết, hắn nghĩ đến Kiếm Đế đại diện cho thân phận, thuộc nhân vật đứng ở trên mây, hắn đòi Lục Trần linh tinh, đây là chán sống rồi sao.
Nếu chọc Lục Trần nổi giận, một cái tát đánh chết hắn cũng không ai giải oan, không ai dám ra mặt cho hắn.
“Gan lớn đó!” Lục Trần đánh giá Vương lão tam từ trên xuống dưới, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
“Lục gia, ta…”
Vương lão tam há miệng, sắp khóc, một luồng hàn khí lạnh thấu xương từ đuôi đốt sống xông lên truyền khắp toàn thân khiến cho hắn giật mình rùng mình một cái.
Trong lòng Vương lão tam không ngừng hối hận, sớm biết không nên đứng ra, vì muốn lấy lại một vạn phương linh tinh mà vứt bỏ cái mạng nhỏ quả thật không đáng.
“Đưa cho ngươi nè!”
Lục Trần lấy ra một chiếc nhẫn không gian, nói: “Dư thì xem như là lãi.”
Lục Trần vốn không muốn so đo với Vương lão tam, hiện tại thân phận của hắn đã khác, không thể vì đối phương đến đòi tiền, thẹn quá hóa giận mà giết đối phương, hắn không phải là người Ma đạo giết người vô tội vạ.
Hơn nữa, lá gan của tên này khiến hắn nhìn với cặp mắt khác.
“Đa, đa tạ!”
Vương lão tam cầm lấy linh tinh, vội vàng chạy đi, đứng ở bên cạnh Lục Trần áp lực quá lớn rồi.
Vương lão tam xuất hiện chỉ là một khúc nhạc nhỏ.
Lục Trần với Nguyệt Nhan dùng bữa rồi rời khỏi thành trì đi đến nơi khác, cả đường đi đi dừng dừng, khoảng một tháng sau thì đến Chấn Thiên tông.
....
Bạn cần đăng nhập để bình luận