Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1403: Ai đóng vai kẻ ác

“Con mẹ nó, sư đệ muốn ta đóng cái vai ác này à.” Khương Thế Hào có chút buồn bực, nhưng đối mặt những người ở đây, lại bình tĩnh nói: “Đúng vậy, ta nhờ Lục sư đệ giúp đỡ, ta nhất định phải lấy ngọc phù trong bí cảnh.”
Ánh mắt của Tử Lạc, Hoa Vân Phi và một vài người rất kỳ lạ, bọn học cũng nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt của Khương Thế Hào, trong lòng trợn tròn mắt, tin ngươi mới là lạ.
Bọn họ không phải kẻ ngốc, sao có thể không nhìn ra Khương Thế Hào đang cưỡng ép nói dối giùm cho đối phương.
Cũng có nghĩa là người nào đó nói là không có hứng thú với ngọc bội trong bí cảnh, nhưng thực ra lại rất có hứng thú, đã sớm cho người ở đây để chặn cửa.
“Để không làm tổn hại đến hòa hợp, các ngươi cứ giao tinh thạch ra đây đi.” Trong lúc mọi người đang im lặng, ánh mắt của Lục Trần quét qua đám mấy người Tử Lạc, Hoa Vân Phi, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói thêm: “Đúng rồi, các ngươi còn phải giao chín mươi phần trăm số linh dược mà các ngươi lấy được ra.”
Câu này vừa dứt thì đã lập tức khơi dậy sự phẫn nộ trong của mọi người.
“Tại sao chứ, tại sao chúng ta lại đưa linh dược mà chúng ta cực khổ lắm mới tìm được cho ngươi chứ?”
“Cho dù ngươi rất lợi hại, nhưng chắc chắn có thể ngăn chặn rất nhiều của chúng ta sao?”
Mặc dù Lục Trần đã nghiền nát Tử Lạc và Hoa Vân Phi bằng sức mạnh tuyệt đối, khiến cho tất cả mọi người đề rung động, nhưng những đệ tử tinh anh của hai bên, cũng như hơn ngàn tán tu Thánh Vương do Nông thị đưa vào đang có mặt tại đây, tất cả mọi người đều là Thánh Vương cảnh, tuy rằng hắn yếu hơn, nhưng một mình hắn mà muốn ngăn cản toàn bộ, đơn giản là nằm mơ mà thôi.
“Chặn được hay không chặn được, tới thử một chút là biết thôi.” Một đệ tử của Kiếm Đế Cung cười lạnh một tiếng, nhìn thấy Lục Trần có sức chiến đấu đáng sợ như thế, bọn họ cũng không sợ nữa rồi, cả đám người đều có phong thái kiêu ngạo, tự tin.
Kim Cao Tường ở bên cạnh tứ hại cũng nhìn hai người Thanh Ổ và Sư Hoàng, nói: “Các ngươi cũng đến đây đi.”
Sau khi nghe những lời của Kim Cao Tường, Thanh Ổ và Sư Hoàng đi đến, còn có hơn một trăm tộc nhân.
Những người xung quanh nhìn thấy tam đại Yêu tộc đã đến phía đối lập, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, vốn dĩ bọn họ còn có một chút cơ hội thắng, còn có cơ hội lao ra, nhưng cùng với việc truyền nhân và tộc nhân của tam đại Yêu tộc đều đi qua bên kia, khiến sức mạnh của đối phương tăng vọt.
Bây giờ, cũng chẳng còn bao nhiêu cơ hội thắng nữa rồi.
“Nếu như đạo huynh nếu muốn ngọc phù trong bí cảnh, vậy thì ta cũng không muốn chiếm chuyện tốt của người khác.” Tử Lạc cười khổ một tiếng, lấy nhẫn không gian ra, sau đó ra lệnh cho người của Tử Vân giáo cũng giao chín mươi phần trăm linh dược ra.
Sau trận giao thủ vừa rồi, Tử Lạc hiểu rằng Lục Trần quá đáng sợ, ngay cả những người ở cấp độ như bọn họ cũng dễ dàng bị áp chế, các đệ tử môn hạ đi lên cũng chỉ là đi nộp mình, nhất là khi đôi phương lĩnh ngộ quy tắc dung huyết, một khi loại quy tắc này được khai triển, hắn cũng suýt nữa là không thể khống chế được máu trong cơ thể mình.
Những đệ tử yếu hơn kia, có lẽ cơ thể sẽ ngay lập tức nổ tung rồi chết.
“Để ta kiểm tra.” Đệ tử của Kiếm Đế cung đi lên, lần lượt kiểm tra nhẫn không gian.
Lục Trần nhìn Nhìn Tử Lạc, sửa lại một câu: “Không phải là ta muốn, là Khương Thế Hào muốn.”
Tử Lạc: “…”
Khương Thế Hào: “...”
Lời nói của Lục Trần làm cho mọi người thầm mắng trong lòng, người biết chuyện đều nhìn ra được là ngươi muốn ngọc phù bí cảnh, cớ gì để Khương Thế Hào tới gánh tội.
Đồng thời, Tử Lạc, Hoa Vân Phi, Mặc Tễ bọn họ xem như đã biết, lần trước Lục Trần cố tình nói dối rằng không có hứng thú với ngọc phù, làm cho bọn họ có động lực săn giết Thiên Yêu.
Cũng không biết tên này là làm biếng hay là vô sỉ, rõ ràng có năng lực săn giết Thiên Yêu, lại cố tình cướp sạch tinh thạch mà bọn họ tân tân khổ khổ lấy được.
Không thể làm một chút việc con người sao?
"Quên đi, ngọc phù bí cảnh không có duyên với Tử Vân giáo ta." Tử Lạc cười lắc đầu, có vị này ngăn cửa, hắn căn bản không ra được, liền thuận theo giao ra tinh thạch và linh dược.
Sau khi Đệ tử Kiếm Đế cung thu thập thì giao nhẫn không gian cho Lục Trần, Lục Trần thần niệm nhìn lướt qua, ngạc nhiên nói: "Tử huynh ngươi thật lợi hại, lại có thể chiếm được năm mươi viên tinh thạch."
Đám người Hoa Vân Phi, Mặc Tễ kinh ngạc nhìn thoáng qua Tử Lạc, người này thu thập được năm mươi viên tinh thạch, nếu như không có người ngăn cửa, phỏng chừng có xác suất đạt được ngọc phù bí cảnh cực lớn.
Trong mắt Tử Lạc hiện lên một tia cổ quái. Trong nhẫn không gian hắn rõ ràng cũng chỉ có hai mươi lăm viên tinh thạch, từ đâu ra năm mươi viên. Hắn chợt phản ứng lại, tên này cố ý nói nhiều, làm cho người bên cạnh mất đi tư tưởng cạnh tranh, cam tâm tình nguyện giao tinh thạch ra.
Tử Lạc không nói gì, tên này đến bây giờ còn không quên đào hố, cũng quá vô sỉ rồi.
Trong miệng lại không thể có một câu nói thật, thật tâm thật ý kết giao bằng hữu?
Lần này tới Hỗn Nguyên thiên, xem như bị người ta lên lớp một khóa, làm công cụ người một lần.
Đệ tử Tử Vân giáo chỉ để lại một thành linh dược, liền cực kỳ thuận lợi thông qua cửa vào, đi ra phía ngoài.
Bên ngoài một nhóm Thiên Tôn đang chờ đây, nhìn thấy mấy chục người đi ra, tất cả đều đứng lên, nhất là Thiên Tôn Tử Vân giáo liền vội vàng hỏi: "Tử Lạc, thu hoạch như thế nào?"
Tử Lạc lộ ra vẻ mặt sa sút tinh thần một lời khó nói hết.
"Trưởng lão, đừng nói nữa, có một tên vô sỉ chặn lấy ở cửa ra vào."
"Không chỉ vơ vét toàn bộ tinh thạch của chúng ta, còn vơ vét linh dược chín thành."
Từng đệ tử của Tử Vân giáo lòng đầy căm phẫn nói, hi vọng trưởng lão nhà mình ra mặt 'biểu dương chính nghĩa'.
"Lẽ nào có lí đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận