Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 730: Năm người sững sờ

Vậy nên Diêm Trung Thiên nhìn Lục Trần tò mò hỏi: “Làm sao để tìm được người của Trớ Chú giới?”
Lục Trần liếc Mai Tiêu, hắn lập tức hiểu ý lấy ra một chén rượu trộn lẫn vật chất nguyền rủa. Đây chính là chén rượu lúc trước được trao cho Mai Tiêu, chẳng qua hắn vẫn giữ lại đến giờ.
Có chén rượu này, cơ bản có thể khẳng định gia tộc của Ninh Hiên có dính líu tới người của Trớ Chú giới.
Nếu vậy thì dễ xử hơn nhiều.
Lục Trần thuận miệng bảo: “Dẫn mấy người Ninh Hiên ra đây đi.”
Một Thánh cảnh nheo mắt nói: “Lục thiếu cảm thấy lần trước chính người Ninh gia đã hại người của ngươi ư.”
Mấy người xung quanh cũng mắt lóe tinh quang.
Lục Trần giễu cợt nói: “Ngoài mấy phế vật kia thì còn có thể là ai.”
“Ta dẫn họ ra đây.”
Một Thánh cảnh xung phong nhận việc. Hắn vừa dứt lời thì thân hình chợt lóe rồi phá không rời đi.
“Lục thiếu, mời ngài ghé hành cung của ta.” Diêm Trung Thiên nhìn về phía Lục Trần rồi nói, sau đó hắn liếc người bên cạnh: “Đi chuẩn bị trà.”
Lục Trần và Mai Tiêu theo Diêm Trung Thiên đến hành cung của hắn.
Hành cung rất rộng và vô cùng uy nghiêm.
Cả nhóm vừa ngồi xuống thì Thánh cảnh lúc nãy đi tìm Ninh Hiên đã dẫn người tới.
Biểu hiện của đám Ninh Hiên khi bị gọi tới hết sức bình tĩnh. Lần này người của Hỏa Diễm Cốc tìm họ cùng lắm cũng chỉ gặng hỏi một phen thôi, cứứ phủ nhận là được.
Năm người bình tĩnh nhàn nhã cất bước tiến vào cung điện thì thấy bên trong có rất nhiều người. Cốc chủ Hoả Diễm Cốc vẫn còn ở đây, không khí hết sức ngột ngạt.
Áp lực vô hình đè lên người họ khiến họ có một dự cảm chẳng lành.
Sau đó đồng tử năm người co rút kịch liệt, hô hấp dồn dập.
Vì họ thấy trong đám đông có một người không thể quen thuộc hơn. Giờ hắn đang ngồi trên nhuyễn tháp nhìn họ chằm chằm bằng vẻ mặt giễu cợt, thậm chí còn cười trêu tức họ.
Sắc mặt năm người Ninh Hiên bỗng tái nhợt.
Trong mắt năm người có vẻ cực kỳ hoảng sợ, họ nghĩ mãi không hiểu tại sao người đã chết lại sống lại được.
Chẳng lẽ lần trước người chết không phải Lục Trần, nhưng diện mạo đó rõ ràng chính là Lục Trần mà.
Giây phút nhìn thấy Lục Trần, nội tâm năm người hoàn toàn hoảng loạn.
“Sao vậy, hình như các ngươi đều rất bất ngờ khi nhìn thấy ta.” Lục Trần khẽ cười, hắn thản nhiên hài hước hỏi.
“Những chiêu thức năm phế vật các ngươi từng dùng ta đã biết từ hồi mới xuất đạo rồi.” Sau đó Lục Trần lại nói bằng giọng điệu mỉa mai chẳng buồn che giấu.
Năm người Ninh Hiên vừa nghe Lục Trần nói vậy, trong mắt bỗng bùng lên ngọn lửa tức giận. Dù gì họ cũng là năm người chói mắt nhất Ninh gia, họ được xem như người do Ninh gia bồi dưỡng nhưng giờ lại bị Lục Trần gọi là phế vật nên trong lòng tức giận đến cực điểm.
“Ta chẳng hiểu ngươi nói gì cả.” Ninh Hiên lạnh lùng đáp.
Nhìn là biết Lục Trần đã biết họ chính là kẻ đã ra tay sau lưng hắn rồi. Đồng thời trong đầu họ tràn ngập những điều khó hiểu, họ không hiểu Lục Trần sống lại kiểu gì, giờ chỉ còn một cách duy nhất chính là phủ nhận mọi chuyện.
Lục Trần duỗi cái lưng mỏi, hắn trực tiếp phớt lờ lời Ninh Hiên mà bảo trưởng lão bên cạnh lấy giấy bút ra. Lục Trần chia một tờ giấy thành năm mảnh, trong đó bốn mảnh để trống còn một mảnh viết hai chữ “trúng thưởng” rồi đặt lên mặt bàn.
Sau đó hắn nhìn về phía năm người Ninh Hiên cười nói: “Chúng ta chơi một trò chơi nhỏ đi. Trong năm tờ giấy này có một tờ viết hai chữ ‘trúng thưởng’, ai bốc được ta sẽ tặng người đó một phần thưởng lớn.”
“Ngươi có ý gì?”
“Lục Trần, đây là Huyền vực chứ không phải nơi để ngươi lớn lối đâu.”
Mấy người Ninh Hiên vô cùng uất hận lên tiếng.
Lục Trần muốn làm gì, đùa giỡn họ như những thằng hề hay sao? Họ tuyệt đối không thể chịu đựng nỗi sỉ nhục này được.
“Diêm cốc chủ đang đứng ngay trước mặt, ngươi đừng có mà làm càn.” Ninh Hiên bỗng khựng lại rồi nói thêm một câu.
Dù gì Ninh gia họ cũng có giao tình với Hoả Diễm Cốc, chắc Diêm cốc chủ sẽ không đứng nhìn họ bị Lục Trần đùa bỡn đâu.
“Nhớ kỹ là không được dùng thần niệm để dò xét.” Lục Trần làm như không nghe thấy lời của Ninh Hiên, hắn nghiêm túc cảnh cáo: “Ai dùng thần niệm để dò xét, ta sẽ giết kẻ đó ngay tại chỗ.”
Lời Lục Trần mang theo ý lạnh, mặt hắn chẳng chút biểu tình, hoàn toàn không nhìn ra ý đùa.
Năm người Ninh Hiên chẳng thể làm gì khác ngoài việc nhìn về phía Diêm Trung Thiên, hy vọng Diêm Trung Thiên nể mặt mối giao tình với trưởng bối gia tộc họ mà lên tiếng ngăn cản Lục Trần.
Diêm Trung Thiên nhìn năm người chằm chằm vài giây bằng vẻ mặt vô cảm, cuối cùng lạnh lùng nói: “Làm theo lời Lục thiếu đi.”
Trong giọng Diêm Trung Thiên có ý không được phép nghi ngờ, đồng thời khiến năm người đám Ninh Hiên sắc mặt đại biến, trái tim không ngừng rơi xuống đáy vực.
Vậy mà Diêm Trung Thiên lại đứng về phía Lục Trần.
Lục Trần đã làm thế nào để thuyết phục Diêm Trung Thiên vậy.
Nhưng chẳng mấy chốc họ lại phát hiện ra một cảnh tượng khiến đồng tử họ co rút: Mai Tiêu, người được mệnh danh là kẻ đứng đầu Huyền vực vậy mà lại yên lặng đứng sau Lục Trần như một hạ nhân.
Năm người ngây ngẩn.
Mai Tiêu có thân phận tầm cỡ ra sao, tại sao hắn lại đứng sau Lục Trần, hai người họ rốt cuộc có quan hệ thế nào.
Chẳng phải Lục Trần là tùy tùng của Mai Tiêu ư, sao giờ lại ngược lại vậy.
“Diêm cốc chủ, ngươi với ông nội ta là người quen cũ, hảo hữu mấy nghìn năm đấy. Chẳng lẽ ngươi để mặc một kẻ tới từ Thanh vực sỉ nhục chúng ta như vậy sao?” Ninh Hiên nhìn Diêm Trung Thiên nói. Hắn nhấn mạnh hai chữ ‘Thanh vực’, Diêm Trung Thiên chính là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng trong mắt họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận