Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1407: Ném ra

Bởi vì thân phận Tề Tắc quá đặc thù, có quan hệ với Thiên Đế, bất luận ai cũng phải dành ba phần ưu ái.
Hơn nữa Đế Sư bây giờ đang ở bên ngoài, không sợ Đế Sư tìm hắn tính sổ sao.
Nói đi nói lại, người này đã là Chí Tôn, khí tức áp đảo toàn cuộc, muốn bọn họ ra ngoài, nếu như không giao thì nhất định không đi ra được, thế là chỉ có thể ngoan ngoãn giao ra tinh thạch và linh dược chín thành.
"Cho ngươi."
Một giọng nói hơi khàn khàn vang lên bên cạnh Lục Trần. Lục Trần quay đầu, một vị nam tử hắc vụ lượn lờ đi tới bên cạnh, lòng bàn tay nam tử có một chiếc nhẫn không gian, con mắt giống như rắn độc, lóe ra quang mang làm kẻ khác không rét mà run.
Lục Trần nhận ra đối phương, trên đạo trường tại Nông Hàn thánh đế, đối phương cũng ở đó.
"Nhẫn không gian ở ngay trong tay, ngươi dám cầm không?" Trong mắt nam tử này mang theo ý khiêu khích.
Lục Trần cười cười, có gì không dám cầm, đưa tay tới.
"Sư đệ, không được!" Khương Thế Hào vội vàng kêu lên.
Thế nhưng, Khương Thế Hào nhắc nhở hơi chậm, nam tử này nắm lấy bàn tay của Lục Trần, trong ánh mắt có một vệt ý vị âm mưu được thực hiện, lòng bàn có tay hắc vụ tuôn ra, nhanh chóng tràn vào bên trong cánh tay Lục Trần, chỉ thấy một cánh tay Lục Trần nhanh chóng biến thành đen, hơn nữa còn nhanh chóng lan ra toàn thân.
Lục Trần nháy mắt cũng cảm giác được không ổn, hắc vụ tràn vào cánh tay kia vậy mà tại nhanh chóng thôn phệ linh lực của hắn, cả người hắn trở nên dần suy yếu.
"Hắn tới từ Vạn Độc giáo, am hiểu độc đạo." Khương Thế Hào lớn tiếng nói, tu vi bạo phát, quanh thân lưu động một tầng kiếm ý.
Thanh niên Vạn Độc giáo này nhìn thoáng qua Khương Thế Hào, âm trầm nói: "Yên tâm, ta sẽ không giết hắn, chỉ là cảnh cáo hắn một chút, đừng tưởng rằng thành Chí Tôn, sẽ không có ai có thể kiềm chế hắn."
Nhưng vừa mới nói xong, hắn liền cảm thấy cổ áo bị siết chặt, tiếp đó một câu uể oải truyền đến: "Ngươi nói nhảm hơi nhiều."
Rầm rầm rầm!
Thanh niên Vạn Độc giáo này bỗng nhiên cảm giác trong cơ thể chấn động, máu tươi muốn phá thân thể mà ra, càng làm cho hắn khiếp sợ là, một luồng khí tức đáng sợ giáng xuống người hắn, hắn ngay cả sức lực phản kháng cũng không có, trực tiếp bị Lục Trần ném ra ngoài.
Trong giây phút thanh niên Vạn Độc giáo bị ném ra ngoài, phát hiện cánh tay đối phương đã khôi phục như ban đầu, thật giống như không bị trúng độc, đầu óc có chút choáng váng.
Xung quanh còn có một vài đệ tử Vạn Độc giáo, vốn là bọn họ trông thấy thiếu chủ của mình đã thực hiện được, bởi vì với độc đạo mà thiếu chủ tu luyện, chỉ cần khí độc xâm nhập vào cơ thể, cho dù đối phương là một vị Chí Tôn cũng sẽ gặp nhiều khổ sở.
Hơn nữa bọn họ còn cảm thấy Vạn Độc giáo sẽ sở hữu ngọc phù bí cảnh, thế nhưng không ngờ còn chưa kịp cao hứng hai giây, thiếu chủ nhà mình đã bị ném ra ngoài.
Một nhóm đệ tử Vạn Độc giáo nhất thời sững sờ.
"Sư đệ, ngươi…" Khương Thế Hào vừa mừng vừa sợ.
"Chỉ là một chút độc mà thôi, không làm được trò trống gì." Lục Trần bĩu môi.
Tương tự độc, loại quy tắc nguyền rủa này tuy là làm cho người ta tê cả da đầu, nhưng cũng không phải không thể giải, Lục Trần lợi dụng Thần Hỏa là có thể dễ dàng loại bỏ, chỉ là một chút độc liền muốn hạ độc được hắn, vẫn còn quá non.
Đệ tử Vạn Độc giáo nhìn thấy cánh tay Lục Trần hoàn hảo không chút tổn hại, cũng hiểu ra trên người đối phương có năng lực khắc chế độc đạo, chí ít quy tắc Hỏa Diễm bình thường không làm được, tuy rằng không biết là thứ gì khống chế kịch độc, nhưng thiếu chủ cũng bị ném ra, bọn họ sao dám làm loạn, ngoan ngoãn giao nộp linh dược, xếp hàng ra ngoài.
Theo sau đệ tử của Vạn Độc giáo giao nộp linh dược ra, đến lượt Đại Nhật tông, Hồ Sơn và các thế lực khác, lúc này đã không còn ai dám chống lại lời nói của Lục Trần, hoặc có thể nói đã hết hy vọng, bởi vì đối phương đã cướp nhiều thế lực như vậy, còn lĩnh hội xong quy tắc, những thế lực này đối với bọn họ cũng không thiếu.
Về phần huynh đệ Nông Duệ cũng ở trong đó, Lục Trần không để hai người bọn họ giao nộp linh dược.
Người keo kiệt khó có được một lần rộng lượng.
Sau khi mọi người ra ngoài, Lục Trần kiểm tra số lượng vật tư một chút, linh dược nhiều vô cùng, linh tinh một trăm tám mươi bảy viên.
Mạnh Du Nhiên thả ra chín mươi Thiên Yêu Thánh Vương, mười con Thiên Yêu Chí Tôn, tính ra tổng cộng hẳn là có một trăm chín mươi viên tinh thạch, còn thiếu ba viên.
Đoán chừng bí cảnh quá lớn, ba con Thiên Yêu Thánh Vương ẩn nấp quá tốt nên không bị phát hiện.
Nhưng Lục Trần cũng không quan tâm, chỉ là ba con Thiên Yêu Thánh Vương cũng không quan trọng, cứ để chúng nó bị giam giữ mãi mãi ở bên trong đi.
Lục Trần lấy ra ba phần linh dược đưa cho Khương Thế Hào, đây được coi là phần thưởng cho đệ tử Kiếm Đế cung đã đứng chặn cửa.
Về phần thuộc hạ của mình, đến lúc đó cần đan dược chỉ cần nói cho hắn biết là được.
Khi toàn bộ đám người Lục Trần xuất hiện ở bên ngoài, bọn họ đã được chào đón bởi nhiều loại ánh mắt, ánh mắt mọi người đều dán chặt vào Lục Trần, một trong số đó có người mang theo sự oán giận mạnh mẽ nghiến răng nghiến lợi, chẳng hạn như Tề Tắc bị Lục Trần ném ra ngoài, thanh niên của Vạn Độc giáo.
Còn có Hứa Quan Tây, lúc này đang đứng trước mặt một vị trưởng lão, nhìn Lục Trần một cách oán hận.
Hứa Quan Tây sớm đã đi ra, thừa dịp lúc Lục Trần luyện đan đã nhanh chóng rời đi.
Khương Thế Hào đi đến trước mặt Mạnh Du Nhiên, cung kính dâng tinh thạch lên, nói: “Đế sư, ta đã nhận được một trăm tám mươi bảy viên tinh thạch, ngọc phù bí cảnh thuộc về ta.”
“Ừ.”
Mạnh Du Nhiên còn không thèm nhấc mí mắt lên.
Dù người của Nông thị có khó chịu đến đâu cũng đưa ngọc phù cho Khương Thế Hào.
Khương Thế Hào nhận ngọc phù, chuẩn bị rời đi.
“Sư huynh, đợi ta.” Lục Trần gọi Khương Thế Hào.
Khương Thế Hào quay đầu, nghi ngờ hỏi: “Sư đệ ngươi còn có việc gì sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận