Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 776: Khỏi hẳn

Giới Không phát hiện làm cách nào cũng không thể cắt đuôi người phía sau, tâm trạng vô cùng buồn bực, tốt xấu gì hắn cũng là một trong những nhân vật trung tâm của Phục Ma tự, dựa theo thực lực của hắn, có thể quét ngang phần lớn tu sĩ cùng cảnh giới ở Huyền vực.
Tu vi của người phía sau rõ ràng thấp hơn hắn một đại cảnh giới, hắn đánh không lại thì thôi đi, còn không cắt đuôi được.
Lần đầu tiên gặp chuyện nhục nhã như thế.
Giới Không cảm nhận được người phía sau đuổi ngày càng gần, không khỏi bắt đầu tăng tốc, đồng thời nói ra lời uy hiếp: “Ngươi biết hậu quả của việc đắc tội Phục Ma tự không, ngươi không gánh nổi hậu quả đâu.”
“So bối cảnh, ngươi chết thảm hại hơn.” Phía sau truyền đến giọng nói của Lục Trần, đồng thời chém ra một luồng kiếm quang.
Một luồng kiếm quang nhanh như ánh sáng, tốc độ gấp tám lần âm thanh, nhanh chóng tới gần Giới Không.
Giới Không nghe thấy Lục Trần nói, đồng thời trong lòng dâng lên cảm giác sởn tóc gáy, nhanh chóng lướt ngang, tránh né luồng kiếm quang trí mạng.
Chỉ là chậm một bước, kiếm quang lướt qua thân thể hắn, chặt đứt một cánh tay của hắn.
Phụt!
Huyết quang bắn ra, Giới Không kêu lên một tiếng, đau đớn mãnh liệt khiến sắc mặt hắn nhăn nhó.
Trong lòng vừa kinh hãi vừa tức giận, thân thể hắn mạnh mẽ như thế, vậy mà bị chặt đứt một cánh tay.
Nhưng nghĩ đến người phía sau là một kiếm tu cộng tôn Kiếm Vương, lập tức bình thường trở lại.
Kiếm ý cấp Vương, cộng thêm đối phương có thể bộc phát ra lực công kích Hoàng cảnh, hai thứ dung hợp quả thật có thể dễ dàng cắt cánh tay hắn.
Đúng lúc này, trong lòng Giới Không kinh hoàng, phía sau lại có một kiếm quang bay tới, lần này lại né tránh được.
Giới Không sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, suýt chút nữa lại chém vào thân thể hắn.
Với tình hình hiện tại của hắn, nếu lại bị kiếm quang chém trúng sẽ bị thương càng thêm nặng, nói không chừng sẽ ngã xuống ở chỗ này.
Như vậy, hắn sẽ là nhân vật tu vi Hoàng cảnh đỉnh phong đầu tiên chết trong tay Vương cảnh, cho dù chết, chỉ sợ cũng sẽ làm trò cười vạn năm.
“Không được, nếu tiếp tục như vậy, sớm muộn gì ta cũng sẽ bị đuổi theo.” Trong lòng Giới Không vô cùng sốt ruột, đồng thời trong ánh mắt xuất hiện một tia sắc thái tàn nhẫn, khẽ cắn môi, không chút do dự, điên cuồng thiêu đốt lực lượng nguyên thần, chỉ thấy tốc độ của Giới Không bắt đầu điên cuồng tăng lên, vốn dĩ chỉ có tốc độ gấp hai lần vận tốc âm thanh, đột phá đến năm sáu lần.
Dùng tốc độ cực nhanh kéo dãn khoảng cách với Lục Trần.
Lục Trần nhìn thấy bóng dáng Giới Không ngày càng xa, cuối cùng từ bỏ đuổi theo, nhíu mày nhìn chằm chằm bóng dáng Giới Không hóa thành một điểm nhỏ, cho đến khi biến mất không thấy đâu.
“Tốc độ của Hoàng giả hẳn là chỉ gấp hai lần vận tốc âm thanh, nhưng tốc độ này đột nhiên đạt tới năm sáu lần, hẳn là tiêu hao quá mức thọ mệnh hoặc là thiêu đốt nguyên thần khiến tốc độ bùng nổ trong thời gian ngắn.” Lục Trần lẩm bẩm một câu, nói: “Coi như ngươi may mắn.”
Tốc độ của Vương cảnh đại khái là gấp đôi vận tốc âm thanh, hắn thi triển Lôi Minh Thiên Quân, tăng gấp đôi tốc độ, cho nên mới có thể có tốc độ ngang hàng với Giới Không.
Nhưng hiện giờ đối phương đột nhiên nhanh hơn, hắn không cần phải thiêu đốt nguyên thần điên cuồng với đối phương nữa, không đáng.
Sau khi đứng sừng sững thật lâu, cuối cùng Lục Trần xoay người đi về phía Hoàng triều Phi Tuyết.
Giới Không tập kích bất ngờ hơn ngàn dặm, xác định phía sau không còn khí tức đuổi theo mới tạm dừng lại, nhưng trước mắt đột ngột tối sầm, rơi thẳng từ trên không trung xuống, đập ra một cái hố to trên mặt đất khiến mặt xám mày tro.
“Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Giới Không ngồi dậy khỏi hố to, sắc mặt vặn vẹo gầm nhẹ nói.
Lần này, có thể nói là hắn bị làm cho mặt xám mày tro.
Mất đi một cánh tay không nói, vừa rồi thiêu đốt lực lượng nguyên thần để chạy trốn còn tổn thất ba tiểu cảnh giới, thực lực của hắn chỉ còn Hoàng cảnh lúc đầu.
Đây là cái giá của thiêu đốt nguyên thần.

Khi Lục Trần quay lại hoàng cung Phi Tuyết lần nữa, phát hiện đã không thấy người của Hoàng triều Huyết Viêm đâu nữa.
Thấy ba Thánh cảnh xúm lại ở hoàng cung Phi Tuyết, Lục Trần thuận miệng hỏi một câu: “Người của Hoàng triều Huyết Viêm đâu rồi?”
“Rời đi rồi?” Lão giả Thánh cảnh của Hoàng triều Phi Tuyết nói: “Có lẽ bởi vì kiêng kị Lục thiếu, khi Lục thiếu đuổi ra, đã lựa chọn rời đi.”
“Vậy không có việc gì.” Lục Trần nói một câu, trở lại trong cung điện của Lăng Nguyên Cơ, tiếp tục loại bỏ nguyền rủa cho Lăng Nguyên Cơ.
Thời gian một tháng vội vàng qua đi, toàn bộ nguyền rủa trong thân thể Lăng Nguyên Cơ đã bị loại bỏ ra ngoài cơ thể, cả người khôi phục trạng thái đỉnh cao.
Mái đình, một nơi có phong cảnh đẹp trong viện.
Lục Trần và Lăng Nguyên Cơ ngồi đối diện nhau, Lăng Y ngồi bên cạnh rót rượu cho hai người họ.
Lăng Y là con gái duy nhất của Lăng Nguyên Cơ, công chúa Hoàng triều, đã thấy không ít thiên kiêu, nhưng chưa bao giờ gặp người hung mãnh như Lục Trần, dùng thực lực Vương cảnh đuổi giết Hoàng cảnh đỉnh phong, hung mãnh rối tinh rối mù.
Cho nên ở bên cạnh thường nhìn lén Lục Trần.
Lăng Nguyên Cơ mặt hoàng bào, khí sắc toàn thân hồng hào, thần thái sáng láng, hắn bưng chén rượu, cất cao giọng nói với Lục Trần: “Ơn cứu mạng của Lục thiếu, thật không biết phải dùng phương thức gì để cảm tạ Lục thiếu.”
Lời này của Lăng Nguyên Cơ cũng không sai, tuy rằng hắn là một Hoàng chủ, nhưng đối với Lục Trần thật sự không thể lấy ra cái gì để báo đáp ơn cứu mạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận