Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 525: Kiếm Tam công tử ngầu lòi (2)

Ba gia tộc này đã mua đệ tử Kiếm Đế cung từ trong tay Nguyên Kỳ để làm nô bộc, còn tuyên bố ra bên ngoài, nghe nói uy hiếp mình nên đã giết đệ tử của Kiếm Đế cung.
Nghe đến đây, trong ánh mắt Lục Trần lóe lên sự lạnh lẽo, thật sự cho rằng bọn họ không có cách gì sao.
Lục Trần đứng lên, bảo hộ vệ trước cửa gọi Cái Tử Lăng qua đây.
Trải qua lần dạy dỗ trước, hộ vệ đã trở nên thông minh hơn, không dám lên tiếng phản kháng, cũng không dám có chút không bất mãn, lập tức tìm công chúa của bọn họ qua đây.
Cái Tử Lăng trời sinh đoan trang, làn da trắng nõn, hôm nay thay một thân váy trắng, bớt đi một phần thành thục, lại thêm một phần thanh thuần, khiến cả người thanh tú thoát tục, thoạt nhìn vô cùng bắt mắt.
Cái Tử Lăng đi đến nơi này, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Lục Trần: “Tìm ta có chuyện gì?”
Lục Trần cười hì hì nói: “Tất nhiên là nhớ ngươi rồi.”
Cái Tử Lăng trợn trắng mắt, nói: “Nói tiếng người đi.”
“Thôi được, ta muốn gặp phụ thân ngươi.” Lục Trần thu liễm cười đùa tí tửng lại, nghiêm túc nói.
“Cha ta sẽ không gặp ngươi đâu!” Cái Tử Lăng nói.
Cái Tử Lăng đoán được mục đích đối phương muốn tìm cha mình, chắc chắn là vì đồng môn của hắn, muốn cha ra mặt chèn ép một chút để những gia tộc đó thả đồng môn của hắn ra, nhưng cha sẽ không tha gia vào, bởi vì cha sẽ không chèn ép những gia tộc đó.
Cho nên Lục Trần không thể mượn được sự giúp đỡ của cha nàng.
Trên mặt Lục Trần cười nhạt, nói: “Ta muốn thương lượng chút chuyện phá hủy cung điện màu xám, chuyện lớn này hắn cũng không gặp ta sao.”
Cái Tử Lăng nhìn Lục Trần với vẻ cổ quái, nàng còn cho rằng Lục Trần muốn cha ra mặt bảo những gia tộc đó thả người, không ngờ là vì thương lượng chuyện phá hủy cung điện màu xám.
Thao tác này của Lục Trần khiến nàng khó hiểu.
Chẳng phải tên này đã nói muốn có được truyền thừa Tứ Thánh mới chịu phá hủy cung điện màu xám sao, sao bỗng nhiên lại đổi tính vậy.
“Được…”
Cái Tử Lăng gật đầu, sau đó dùng thần niệm thông báo cho cha nàng.
Mấy giây sau, không gian nhộn nhạo rung động, bất chợt, một luồng uy áp khủng bố bao trùm thiên địa.
Rất nhanh, một nam tử cao lớn thần võ bước ra từ trong không gian, sắc mặt uy nghiêm, ánh mắt thản nhiên, trên thân lưu chuyển một luồng thánh uy khiến người ta hít thở không thông.
Cái Cuồng, một Thánh Vương đại thành, khí tức tản mát ra khủng bố hơn nhiều so với Thánh Vương thông thường, Lục Trần đã gặp qua không ít Thánh Vương trong bí cảnh như Vu Nghệ, Nhiếp thánh vương… nhưng khí tức của bọn họ đều không sánh được với Cái Cuồng trước mắt này.
“Bái kiến tiền bối!” Lục Trần chịu đựng uy áp, cắn răng nói.
Luồng uy áp này là đang chống đối hắn, bởi vì Cái Tử Lăng ở bên cạnh cùng với đệ tử Thanh Hòa phong không sao cả, chỉ có hắn là cảm nhận được uy áp khủng bố.
“Nói đi, tìm ta có chuyện gì?” Cái Cuồng thu hồi khí tức, nhìn về phía Lục Trần nói.
Mặc dù đây là lần đầu Cái Cuồng gặp tiểu tử này, nhưng danh tiếng tiểu tử này sớm đã truyền đến bên tai hắn, mới vào bí cảnh đã đánh lén một Vương giả tuyệt đỉnh, khiến hắn ngã xuống Nguyên Thần cảnh, còn liên tục phá hủy mấy cung điện màu xám phạm vi thống trị của thành Đại Vu.
Sau khi đi đến thành Vô Song, còn giết Nguyên Kỳ trên đường.
Mỗi một chuyện đều ầm ĩ rất lớn, điều này khiến Cái Cuồng đánh giá cao Lục Trần.
Nhưng lần trước đối phương uy hiếp các đại gia tộc ở thành Vô Song rõ ràng chính là ngông cuồng, trong mắt không có ai, không còn phủ thành chủ thì hắn sẽ không làm gì được.
Cho nên lúc đến đây đã cố ý dùng uy áp chèn ép tiểu tử này, dọa hắn.
Lục Trần mỉm cười nói: “Lần này tìm tiền bối đến đây là thương lượng chút chuyện lớn phá hủy cung điện màu xám, dù sao tiền bối cũng đã đưa Lôi Tích dịch cho ta, đã trả một nữa thù lao, nên ta cũng phải có chút bày tỏ.”
Cái Cuồng thản nhiên nói: “Chẳng phải tiểu tử ngươi đã nói lời tàn nhẫn, uy hiếp các đại gia tộc thành Vô Song sao, ta còn muốn xem xem ngươi giải quyết những gia tộc không thả đệ tử đồng môn của ngươi ra thế nào đó.”
Lục Trần ngại ngùng nói: “Tiền bối đừng chê cười vãn bối nữa, ta không làm được, chuyện này vẫn là đợi sau khi tiền bối các ngươi ra ngoài, để trưởng bối của vãn bối ra mặt thì còn tạm.”
“Cho nên?” Cái Cuồng hỏi.
“Nghe nói bên trong cung điện màu xám thứ nhất của thành Vô Song có hai khôi lỗi luyện kim, một mình vãn bối không đối phó được, cho nên muốn tìm người giúp đỡ.” Lục Trần nhìn Cái Cuồng nói.
Cái Cuồng có thâm ý nhìn Lục Trần, sau đó nói: “Ta nghe Nhiếp Tiêu nói một mình ngươi có thể đối phó với hai khôi lỗi luyện kim, không cần bọn ta giúp đỡ.”
Nhiếp Tiêu là tên của Nhiếp thánh vương.
Nhiếp Tiêu đã nói hết mọi chuyện của Lục Trần cho Cái Cuồng nghe.
Cái Cuồng già nên thành tinh, thông minh cỡ nào, lập tức nhận thức được Lục Trần đang có ý nghĩ gì, tiểu tử này nói thì dễ nghe, lấy tiếng thơm phá hủy cung điện màu xám giúp bọn họ, nhưng trên thực thế lại muốn mượn lực lượng của mình đối phó với thế lực gia tộc của thành Vô Song.
Lục Trần khiêm tốn nói: “Tiền bối quá khen rồi, lần trước đối phó với hai khôi lỗi luyện kim đó, ta đã bị thương, lần này vì để không xảy ra sơ hở, cần người đi cùng, để bọn họ kiềm chế khôi lỗi luyện kim, mà ta sẽ vào trong rút cờ trận màu đen, như vậy có thể bảo đảm không tổn thất gì.”
Cái Tử Lăng nghe Lục Trần nói, cũng tỉnh ngộ ra, đoán được kế hoạch của Lục Trần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận