Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1457: Lấy được hoang thú nghịch lân (3)

Mặc dù sức mạnh kia biến mất, nhưng vẫn có khí tức lớn mạnh lưu lại trên không trung.
Trong lòng Tu La Viêm có phần kinh ngạc, công kích mà đối phương phát động cực kỳ sắc bén, dáng vẻ không có vật gì công phá được, lại ngăn được sát thế của mình.
Ở bên trong Tu La giới, phần lớn võ giả cùng cảnh giới không chịu nổi một đao của hắn.
Hôm nay sau khi đỡ công kích, chiến ý trong mắt Tu La Viêm càng lúc càng nồng đậm, sát ý quanh người sôi trào, hóa thành sức mạnh gió lốc, muốn cắn nuốt tất cả.
Lục Trần nhìn chằm chằm Tu La Viêm, tràn đầy vẻ trịnh trọng, rõ ràng lúc trước đối phương không dùng toàn lực, toàn bộ sát ý lần này tăng lên, giống như hội tụ một mảnh sát tràng đậm đặc quanh mình, khí tức kinh khủng mãnh liệt, khiến hắn ngửi được khí tức tử vong.
Chỉ là Lục Trần cũng không e ngại đối phương, từng đường kiếm ý xuất hiện, rất nhanh đã bao phủ không gian này, trong vòng ngàn dặm, tất cả đều là nước chảy, những dòng nước thật nhỏ mang theo sắc bén cực hạn, giống như sức mạnh vô địch, kiếm ý đan xen xẹt qua trường vực sát ý của Tu La Viêm.
Khiến sát tràng của nó trở nên có phần không ổn định.
Tu La Viêm thấy một màn như vậy, trong ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn, chiến ý ngập trời, bởi vì quanh người thanh niên trước mắt lưu chuyển sức mạnh quá kỳ lạ, lại tan rã trường vực sát ý mà hắn ngưng tụ.
Phải biết rằng sát tràng của hắn một khi mở ra, có thể hủy diệt nhiều công kích kinh khủng, công kích của rất nhiều người cũng không đánh tới trên người đã bị hủy diệt sạch sẽ.
Hôm nay sát tràng bị phá hư khiến hắn có cảm giác thế lực ngang nhau.
“Giết!”
Trong miệng Tu La Viêm thốt ra một chữ giết, ánh mắt sắc bén, sát ý quanh người sôi trào, hóa thành gió lốc kinh người cắn nuốt kiếm ý, sát ý vô tận ngăn từng đường nước chảy, giam cầm trên không trung, sức mạnh muốn hủy diệt kiếm ý.
Lục Trần không sợ hãi trường vực sát ý của Tu La Viêm, tất cả tâm thần đều dung nhập vào bên trong kiếm ý, kiếm ý hóa kiếm, trong tai truyền đến tiếng rít, giống như vạn kiếm trỗi dậy, rung động ong ong.
“Ha ha, có tư cách khiến ta lấy Diệt Thế Bát đao rồi.”
Tu La Viêm cười lên ha hả, hắn giơ Hắc Đao trong tay lên, sát ý kinh người hội tụ ở bên trong Hắc Đao, mặt ngoài Hắc Đao xuất hiện một tầng hồng mang mờ nhạt, đây là sát ý hóa thành ngưng tụ thực chất, bởi vì không chịu nổi luồng sát ý này nên không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo.
“Diệt Thế đệ nhất đao!”
Hai mắt Tu La Viêm lộ ra vẻ kiêu ngạo, gằn từng chữ quát lên, nắm chặt Hắc Đao trong tay nâng qua đỉnh đầu, chém về phía hư không.
Chém ra một đao mang dài trăm ngàn trượng, chém đến đâu, tất cả đều bể tan tành, hé ra một vết nứt lớn đen nhánh, cảnh tượng kinh khủng.
Trong lòng Lục Trần dâng lên cảm giác nguy hiểm kịch liệt, không do dự chút nào liền lấy Lục Thần kiếm ra, điên cuồng rót linh lực vào bên trong, sau đó xuất ra một kiếm.
Trong trời đất, một cái chớp mắt hóa thành ban ngày, bị kiếm quang chói mắt chiếu sáng, trắng xoá một mảnh, trong đó có một kiếm mang hỗn hợp kiếm ý bay ra, va chạm với đao mang.
Răng rắc!
Đao mang và kiếm quang va chạm nhau, truyền ra âm thanh nổ vang vô cùng kịch liệt, không gian hé ra từng đường hoa văn, tạo nên một luồng gió lốc kinh khủng khuếch tán bốn phía, năng lượng chấn động như sóng gợn.
Hai người đều bị luồng dư âm này quét trúng, hai bên lùi về sau mấy bước.
Khi Lục Trần bị dư âm quét trúng, khí huyết trong cơ thể lăn lộn lợi hại, một đường máu đi lên cổ họng, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng tràn ra một chút máu tươi.
Chắc chắn Tu La Viêm là kẻ địch đáng sợ nhất mà Lục Trần gặp phải, không có người thứ hai.
Lục Trần ý niệm vừa động, quy tắc Đại Mộng bao phủ về phía Tu La Viêm, song trong lòng Tu La Viêm dùng sát chứng đạo bền bỉ cỡ nào, ý chí như sắt thép, dường như quy tắc Đại Mộng không có chút tác dụng nào đối với người sau, hai mắt lộ vẻ sắc bén.
Lục Trần thấy một màn như vậy, trong lòng không nhịn được trầm xuống.
Tu La Viêm chậm rãi giơ đao lên, đao ý vô cùng vô tận hội tụ, hắng giọng nói: “Đừng sử dụng bàng môn tả đạo loại này, vô dụng đối với ta.”
Nói xong, một đường đao mang xỏ xuyên qua trời đất, sát thế lớn mạnh khóa chặt Lục Trần, chôn vùi không gian.
Công kích của một đường đao mang này vượt xa lúc trước, đây là đao Diệt Thế thứ hai mà Tu La Viêm chém ra.
Diệt Thế Bát đao, là Tu La giới cường đại nhất đao pháp, không gì sánh nổi, có tư cách tu luyện đích xác rất ít người, Tu La Viêm hoàng tộc mới ra đời, được khen là Tu La giới trăm vạn năm ngày qua phú vô song người thứ nhất.
Với tu vi bây giờ của Tu La Viêm, có thể chém bốn đao, cho dù không áp chế tu vi cũng chỉ có thể chém bốn đao.
Chỉ có điều uy lực có chỗ bất đồng mà thôi, hơn nữa coi như là bốn đao trước, Tu La Viêm áp chế tới Chí Tôn cảnh, có thể dễ dàng chém giết võ giả Thiên Tôn cảnh.
Lục Trần nhìn đao mang bay tới, trong miệng thốt ra hai chữ: “Phong ấn.”
Nói xong, điên cuồng thi triển quy tắc Phong Ấn, chỉ thấy từng đường thần quang hoa mỹ phủ xuống, đan vào thành một hoa văn phong ấn khổng lồ vô tận, thần quang phong ấn vô tận rơi xuống, đao mang bị giam cầm ở không trung như vậy, không nhúc nhích.
“Phá cho ta!”
Ánh mắt Tu La Viêm hiện máu đỏ, lớn tiếng gầm thét một tiếng, đao mang tràn ra sát ý đáng sợ, vỡ nát từng đường thần quang phong ấn, sau khi tránh thoát trói buộc, tiếp tục bổ về phía Lục Trần.
Lục Trần vừa sử dụng quy tắc Phong Ấn giam cầm đao mang, vừa cầm kiếm đâm.
Xoẹt!
Kiếm ý Lục Thần kiếm bộc phát ra lập tức xé rách đao mang, phá vỡ đao Diệt Thế thứ hai của Tu La Viêm.
“Ngươi khiến ta càng ngày càng bất ngờ!” Chiến ý trong mắt Tu La Viêm ngập trời, hắn liếm khóe miệng, giơ đao lần nữa, tức là đao thứ ba.
Đao mang này ẩn chứa sát ý, phun ra nuốt vào khí tức sắc bén không gì so sánh nổi, giống như có thể một đao bổ cả vũ trụ, không gian hắc ám bị nhuộm đỏ, đây là sát ý giải phóng ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận