Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1027: Giằng co (2)

Người này làm ra vẻ mặt dũng mãnh không sợ chết.
“Có chút cốt khí, đáng tiếc đã dùng sai chỗ!” Lục Trần dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh nói.
Vẻ mặt Mục Nguyên “soát phòng” âm trầm mở miệng, dùng ánh mắt ý bảo chấp pháp giả mình dẫn đến.
Chỉ cần tìm được thi thể, vậy thì có lý do quang minh chính đại trục xuất người này ra khỏi Bồ Đề sơn.
Người đi theo Mục Nguyên đến chuẩn bị vào phòng tìm kiếm, nhưng mới cất bước, xẹt một tiếng, một luồng kiếm quang rực rỡ vắt ngang trước mặt bọn họ, phun ra hàn ý vô tận, lãnh ý bao trùm toàn trường, bọn họ lạnh đến phát run, giờ phút này, bọn họ dường như ngửi được khí tức tử vong, mồ hôi lạnh rơi xuống tách tách.
Một luồng kiếm quang đã có uy thế khiếp người như thế.
Lúc này bọn họ mới khắc sâu hiểu được thanh niên trước mắt rốt cuộc mạnh mẽ cỡ nào, chỉ sợ có thể dễ dàng trấn áp bọn họ.
“Trong lòng ngươi có quỷ!” Mục Nguyên tìm được cơ hội, lạnh giọng nói.
Mặt Lục Trần không chút thay đổi nói: “Phòng của ta, đâu thể để đám chó mèo tùy ý bước vào.”
Thuộc hạ của Mục Nguyên nghe vậy, ai nấy đều phẫn nộ đến cực điểm, bọn họ tốt xấu gì cũng là chấp pháp giả của Bồ Đề sơn, thế lực ở đây ít nhiều đều sẽ nể chút mặt mũi, nhưng người này lại dùng chó mèo để hình dung bọn họ.
Mục Nguyên giận đến sắc mặt xanh mét, sương tím quanh thân nhộn nhạo, sát ý lẫm liệt, hận không thể ra tay.
“Sao vậy, ngươi muốn ra tay, vậy ta sẽ cho ngươi biết, ngươi là phế vật cỡ nào.” Hai mắt Lục Trần hơi híp lại, trong lời nói xen lẫn một tia càn rỡ cùng với một tia khiêu khích.
Nếu đã đắc tội, hắn cũng sẽ không nể mặt đối phương nữa.
Người của thế lực khắp nơi xung quanh nghe vậy đều cạn lời, thanh niên trước mắt tuổi trẻ khinh cuồng, hăng hái, thật sự thể hiện ra khí huyết của người trẻ tuổi, chưa vào Thánh Quân đã dùng thái độ cường thế đối mặt với một Thánh Quân đỉnh phong, không lùi nửa bước.
Chỉ là đây là thành lập dựa trên thực lực tuyệt đối, người ta có tư cách chiến đấu với Thánh Quân, đổi lại thanh niên khác nói ra lời này, vậy chính là muốn chết.
Đồng tử của Mục Nguyên biến ảo một trận, sát ý nồng đậm, hắn thật sự rất muốn ra tay nhưng lại cảm nhận được một luồng uy hiếp mãnh liệt từ trên thân của thanh niên này, đặc biệt là trước đó còn bị đối phương xuyên thủng lòng bàn tay, thiên phú và chiến lực của thanh niên trước mắt có thể là loại yêu nghiệt cao cấp nhất, có thể bản thân không phải là đối thủ.
“Chúng ta đi!”
Mục Nguyên từ đầu đến cuối vẫn chưa bảo người soát phòng, bởi vì Lục Trần chặn ở phía trước, biểu hiện ra thái độ một kẻ làm quan cả họ được nhờ, Thánh Vương không ra mặt, không ai có thể tiến vào trong.
“Chuyện đêm nay, ta sẽ bẩm báo chi tiết cho Huyền Vũ sư tổ!” Mục Nguyên nhìn về phía Lục Trần, lạnh lùng ném lại một câu, rồi dẫn theo đám thuộc hạ của hắn quay người bay lên không, chìm vào trong bóng tối.
Mục Nguyên rời đi, mọi người xung quanh cũng lần lượt biến mất, rời đi.
Người của Hoàng triều Dạ Lang cũng rời đi, trước khi đi, Dạ Phong có chút châm chọc nhìn Lục Trần, đối phương không cho bọn họ lục soát phòng, đều là cục diện tiến thoái lưỡng nan, hơn nữa sự việc ầm ĩ càng lớn càng tốt, đối với hắn cực kỳ có lợi.
Đợi Mục Nguyên trưởng lão trở về Bồ Đề sơn bẩm báo mọi chuyện thì người này sẽ hoàn toàn hết duyên với Bồ Đề sơn.
Sáng sớm hôm sau, chuyện xảy ra tối hôm qua ồn ào huyên náo, dẫn đến sóng lớn.
Lục Trần không thể nghi ngờ bị đẩy lên đầu ngọn gió.
Trong thế lực khắp nơi đến đây, Lục Trần có lẽ sẽ bị đuổi đi nhanh thôi, có lẽ phía sau hắn có một thế lực lớn mạnh nhưng vậy thì thế nào, đối mặt với Bồ Đề sơn, lẽ nào dám nói gì sao?
Cũng có người đoán được Lục Trần bị người của Hoàng triều Dạ Lang hãm hại, nhưng chỉ có thể cắn răng nuốt xuống bụng.
Nhưng sự thật thật sự là thế sao?
Trấn nhỏ Bồ Đề sơn là một nơi cực kỳ đặc biệt, bởi vì nơi này không cho phép đánh nhau, bởi vậy nơi này cũng trở thành nơi che chở cho một số người đặc thù.
Sáng sớm, Lục Trần bước vào một viện lạc ở một nơi bên cạnh trấn nhỏ, nơi này có cặp nhà nông, viện hơn trăm mét vuông, rất sạch sẽ, bên cạnh bức tường còn trồng một ít rau quả, có cặp vợ chồng trung niên mặc áo khoác vải thô trông bình thường, trong đó nam tử khiêng một cái cuốc chuẩn bị đi ra ngoài làm việc.
Thấy trong viện đột nhiên xuất hiện một thanh niên xa lạ anh tuấn, sâu trong đáy mắt hai người họ hiện lên một tia dị sắc, nhưng rất nhanh, lập tức khôi phục lại bình thường.
Người phụ nữ trung niên cười ngây ngô hỏi: “Vị tiểu ca này, không biết ngươi đến nhà ta có việc quý gì?”
“Hà Tuấn, Vương Vi của Hoàng triều Thương Minh, ba mươi năm trước giết chết nhị hoàng tử Hoàng triều, bất đắc dĩ, chạy trốn đến nơi này ngụy trang thành thôn dân sơn dã, ta nói đúng chứ.” Lục Trần nhìn nam nữ trung niên mặc áo khoác vải thô trước mặt, trên mặt mang theo nụ cười tà mị.
Trước khi Lục Trần đến Bồ Đề sơn đã từng bảo Cừu Dã điều tra nên tương đối quen thuộc nơi này.
Bởi vì nơi này không cho phép đánh nhau, rất nhiều người đắc tội Hoàng triều cùng với thế lực lớn, bị đuổi giết, lên trời không đường, xuống đất không cửa, sẽ trốn ở Bồ Đề sơn, tìm kiếm một phần yên tĩnh, cặp nam nữ trước mặt này đến từ một gia tộc của Hoàng triều Thương Minh, bởi vì giết hoàng tử Hoàng triều nên bị Hoàng triều truy nã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận