Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 514: Coi tiền như rác

“Đương nhiên là dám!” Lục Trần không chút do dự gật đầu.
“Được, vậy đi thôi!” Cái Tử Lăng nói.
Lục Trần quay đầu lại hét lên một câu: “Sư muội mau đi ra đây, đi ra ngoài ăn cơm, có tên coi tiền như rác mời khách.”
Cái Tử Lăng: “...”
Vốn tâm trạng nàng vui sướng, trong nháy mắt lập tức không tốt, răng trắng cắn chặt, tên chết tiệt này lại đổi cho nàng xưng hô khác.
Lần này không gọi là Thần tài mà đổi tên thành coi tiền như rác.
Két.
Cánh cửa gian phòng mở ra, Liễu Khuynh Thành đi ra từ bên trong.
Liễu Khuynh Thành mặc một thân y phục màu lam nhạt, tà áo bay bay, mắt to linh động, khiến người ta có loại cảm giác băng thanh ngọc khiết.
“Sư huynh!”
Liễu Khuynh Thành đi tới trước mặt Lục Trần.
“Đi, coi tiền như rác mời khách, hung hăng làm thịt nàng một trận!” Lục Trần hoàn toàn mặc kệ đương sự ở trước mặt, cũng mặc kệ tâm trạng của đương sự, tùy tiện nói.
Ánh mắt Cái Tử Lăng bên cạnh phun lửa, nhịn không được nữa, tức giận nổi bão: “Ngươi nói như vậy ta sẽ không mời khách nữa.”
Cái Tử Lăng phát điên, sụp đổ, tên khốn này có thể đừng khiến người ta tức như vậy được không.
Liễu Khuynh Thành có chút bất đắc dĩ, sư huynh tốt thì tốt thật, nhưng cái miệng lại quá xấu, tuy quen biết Cái Tử Lăng ngắn ngủi mấy ngày, nhưng mỗi lần nói chuyện Cái Tử Lăng đều bị sư huynh nhà mình chọc tức đến chết đi sống lại.
Hơn nữa Liễu Khuynh Thành mơ hồ biết được nguyên nhân tại sao sư huynh lại độc thân.
Lần đầu tiên nghe nói đến sư huynh, cảm thấy sư huynh ưu tú như vậy, nhất định người theo đuổi sẽ rất nhiều.
Nhưng trải qua sự việc ở thành Cự Khuyết, sư huynh khiến hai đại mỹ nữ Đường Thiên Vũ và Khương Thải Nghiên tức giận mặt đỏ tai hồng, hiện giờ lại chọc Cái Tử Lăng vừa quen biết phát điên.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân sư huynh vẫn còn độc thân.
Liễu Khuynh Thành bất đắc dĩ nói: “Sư huynh, Tử Lăng tỷ tỷ người ta có lòng mời chúng ta ăn cơm, sao ngươi có thể nói nàng là coi tiền như rác chứ.”
Cái Tử Lăng nhìn Liễu Khuynh Thành, khẽ gật đầu, muội muội tên Liễu Khuynh Thành này cũng không tồi, tâm địa hiền tệ, không biết tại sao lại có một sư huynh thiếu đòn như vậy.
Lục Trần gãi đầu, nói: “Thật ngại quá, thật ngại quá, hoàn toàn là miệng sai, oan ơ Thần tài, đa tạ ngươi mời khách.”
Cái Tử Lăng nghe được tên khốn này suýt chút nữa lại kêu ra coi tiền như rác, trong lòng thầm hận, nhưng khuôn mặt xinh đẹp lại hòa hoãn rất nhiều, so với gọi là coi tiền như rác thì nàng vẫn thích danh xưng Thần tài này hơn.
Cũng được, có thể nhịn.
Cho nên, đoàn người lập tức xuất phát ra khỏi cửa chính phủ thành chủ, đi ra bên ngoài đường phố nhộn nhịp.
Cái Tử Lăng dáng người yểu điệu, y phục màu tím phác họa ra dáng người nóng bỏng, không linh hoạt mà xuất trần, y phục của Liễu Khuynh Thành màu lam nhạt, trời sinh lệ chất, băng thanh ngọc khiết.
Hai nữ tử xuất chúng đi trên đường phố dẫn tới vô số ánh mắt ghé nhìn.
Lục Trần phát hiện ánh mắt của người xung quanh đều rơi vào trên người hai nàng, đương nhiên phần lớn ánh mắt đều rơi vào trên người Cái Tử Lăng, bởi vì Cái Tử Lăng là công chúa thành Vô Song, không ai không biết không ai không hay.
Cũng có một phần nhỏ nhìn hắn với Liễu Khuynh Thành.
Bởi vì Liễu Khuynh Thành là nữ, hơn nữa diện mạo thanh thuần, chỉ thua công chúa một chút thành thục, nhưng lại có thêm phần thanh nhã, cũng hút mắt không ít.
Còn ánh mắt mọi người nhìn về phía hắn lại không thiện lành, có hâm mộ đố kỵ ghi hận, đôi mắt sắc bén tựa như đao, hận không thể đâm trăm lỗ vết thương trên người hắn.
Sắc mặt Lục Trần bình tĩnh nhưng trong lòng cười khổ, lại một lần nhận thức được uy lực của người đẹp.
Lúc trước mới đến thánh địa Dao Trì, độ nổi tiếng của Liễu Khuynh Thành rất cao, chỉ một câu nói tùy tiện của hắn đều sẽ khiến mọi người giận dữ, sau cùng có ba truyền nhân Thánh giả đến đối phó hắn.
Tình hình hiện giờ cũng gần giống nhau lần trước.
Chỉ là những người này e ngại thân phận của Cái Tử Lăng nên không dám mạo phạm xông lên mà thôi.
Lục Trần cảm thấy nếu như Cái Tử Lăng đột nhiên rời đi, có lẽ hắn sẽ trở thành chỉ trích của mọi người, một đám người sẽ chen chúc đến vây đánh hắn.
Dưới tình hình nhiều ánh mắt như đao dòm ngó, Cái Tử Lăng dẫn theo huynh muội Lục Trần đến tửu lâu có danh tiếng nhất ở thành Vô Song.
“Công chúa điện hạ!”
“Công chúa điện hạ!”
Bước vào bên trong, cho dù là hộ vệ canh cửa hay là tiểu nhị bên trong hoặc là khách dùng bữa, lúc Cái Tử Lăng đi ngang qua đều sẽ cung kính gọi một câu “Công chúa điện hạ”.
Có thể thấy được nhân khí của Cái Tử Lăng cao như thế nào.
“Công chúa, mời bên này!” Một nam tử trung niên bụng phệ chạy qua, nghênh đón Cái Tử Lăng.
Nam tử trung niên đó là lão bản của tửu lâu, một cấp bậc Thánh cảnh.
“Ừm!”
Cái Tử Lăng nhẹ nhàng ừm một tiếng, rồi đi theo lão bản tửu lâu đến gian phòng cấp Chí Tôn ở tầng cao nhất nơi này.
“Hôm nay chiêu đãi hai khách nhân, đưa thực đơn lên đây!” Cái Tử Lăng nói.
Nói được một nửa, lão bản tửu lâu đã đưa thực đơn đến trước mặt Cái Tử Lăng.
Cái Tử Lăng là công chúa của thành Vô Song, thân phận địa vị tôn quý, dù là kẻ nào cũng phải nịnh bợ nàng.
Cho nên lời còn chưa dứt, thực đơn đã đưa đến tay nàng.
Cái Tử Lăng kết thúc thực đơn, lại xoay người đưa cho Liễu Khuynh Thành, mỉm cười nói: “Khuynh Thành muội muội, ngươi chọn món đi.”
Ánh mắt Liễu Khuynh Thành nhìn về phía Lục Trần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận