Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1264: Bán rồi

“Ca ca!” Thiếu nữ lại sợ hãi kêu lên một câu, dáng vẻ vốn sắp khóc lập tức nín khóc mỉm cười, giống như sau cơn mưa trời lại sáng, vui vẻ nhảy nhót, sôi nổi chạy tới: “Ca ca, ngươi không bỏ rơi ta nữa sao?”
“Đúng vậy!”
Lục Trần nặng nề gật đầu.
“Vậy được, chúng ta vỗ tay đi!” Bỗng nhiên thiếu nữ nâng bàn tay ngọc lên, ánh mắt chờ mong nhìn Lục Trần.
“Vỗ tay?” Lục Trần ngẩn người.
Thiếu nữ dường như nhớ lại một chút chuyện, nhẹ giọng nói: “Ta cũng không biết, chỉ là có chút ấn tượng mơ hồ, khi thực hiện cam kết phải vỗ tay.”
Sau đó, đôi mắt giống như gặp sáng nhìn lấy Lục Trần, vui vẻ nói: “Ca ca, chúng ta vỗ tay đi, vỗ xong thì ngươi sẽ không bỏ lại ta nữa.”
“Thôi được!”
Lục Trần thở dài một hơi, sau đó giơ cao tay phải. Hai bàn tay nhẹ nhàng vỗ vào nhau.
Đù!
Bỗng nhiên trong lòng Lục Trần nhảy dựng lên.
Trong nháy mắt hai tay kề sát vào nhau, một lực lượng khủng bố từ lòng bàn tay trắng nõn truyền ra.
Bịch!
Một năng lượng vô hình nổ tung, không gian chấn động kịch liệt, thân thể Lục Trần bị lực lớn chấn bay ngược ra ngoài, va chạm vào ngọn núi cách phía sau ngàn mét, sau đó ngọn núi cũng nổ tung.
Lục Trần ngã ra ngoài hai ngàn mét, hức một tiếng, miệng phun ra máu tươi.
“Ca ca, ngươi không sao chứ?” Người nào đó dường như đã làm chuyện xấu, âm thanh sợ hãi vang lên, tràn ngập thấp thỏm bất an.
Lục Trần đau khổ, tay phải của hắn tạm thời bị phế rồi, hắn mở mắt ra, lập tức nhìn thấy vẻ mặt thiếu nữ quan tâm nhìn hắn.
“Ngươi, ngươi cách ta xa một chút!” Nhìn thấy thiếu nữ tiếp cận, Lục Trần vội vàng kêu to, đối phương quả thực chính là ông trời phái tới tra tấn hắn.
Thấy người đó dừng lại, Lục Trần uể oải rên rỉ. Ngâm một câu: “Ngươi, ngươi có thể nhẹ chút không, ta là nam tử yếu đuối, sao chịu nổi sự tàn phá của ngươi được.”
Thiếu nữ cúi thấp đầu, nhẹ giọng xin lỗi: “Ca ca, xin lỗi, ta không cố ý.”
Nhìn vẻ mặt áy náy của thiếu nữ, Lục Trần muốn chết, sao hắn lại gặp phải một quái thai như vậy.
“Ca ca, hơn nữa sao ngươi lại yếu như vậy?” Dừng lại một chút, thiếu nữ ngẩng đầu, mở to đôi mắt lấp lánh nhìn hắn.
“Sao ngươi lại yếu như vậy, sao ngươi lại yếu như vậy?”
Lời nói sỉ nhục này không ngừng quanh quẩn trong đầu Lục Trần, hắn yên lặng ngẩng đầu nhìn trời theo góc bốn mươi lăm độ, lộ ra biểu cảm nghi ngờ cuộc đời.
Hắn… lại bị một thiếu nữ thoạt nhìn mảnh khảnh chê yếu đuối.
“Không được, tuyệt đối không thể để nàng đi theo bên cạnh ta, quá nguy hiểm rồi!” Sau đó, trong lòng Lục Trần lập tức đưa ra một quyết định.
...
Nửa tiếng sau, tay phải Lục Trần được băng bó, thiếu nữ không rõ lai lịch đi theo bên cạnh, cùng đi đến một thành trì phồn hoa.
Khi hai người họ bước vào cửa thành thì nghênh đón ánh mắt của vô số người.
Những người này vốn không phải vì Lục Trần đẹp trai mới nhìn mà là thiếu nữ bên cạnh quá xinh đẹp, tất cả nam nữ đều bị thiếu nữ này hấp dẫn, một khắc cũng không rời đi.
Có lẽ đây là cái gọi là nam nữ đều ăn sạch.
Có mấy công tử nhà giàu dùng ánh mắt si mê nhìn chằm chằm khuôn mặt thiếu nữ, nước miếng chảy ròng ròng ba ngàn trượng, nếu không phải nhận ra thanh niên quấn băng gạc bên cạnh cho người ta cảm giác uy hiếp mãnh liệt, có lẽ bọn họ sẽ trực tiếp xông lên cướp bóc.
Hai người đến gây ra động tĩnh rất lớn, nhất cử nhất động đều bị vô số người nhìn chằm chằm.
Lục Trần có chút không thích ứng cảnh bị vô số người vây xem như khỉ.
“Ngươi đói rồi đúng không?” Lục Trần nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh hỏi.
“Ừm.”
Người đó dùng sức gật đầu, còn sờ sờ bụng.
“Đi, ta dẫn ngươi đi ăn.” Lục Trần nói.
Thiếu nữ lộ ra nụ cười ngọt ngào, ánh mắt đều cong thành trăng lưỡi liềm, thanh thúy nói: “Đa tạ đại ca ca.”
Lục Trần nghe ngóng đôi chút vị trí của Kiếm Đế cung ở trong thành, sau đó lập tức dẫn theo thiếu nữ đi tới hoa lâu lớn nhất thành trì, trước cửa có một đám nữ nhân ăn mặc xinh đẹp đang mời khách, nhìn thấy dáng vẻ đẹp trai của Lục Trần, nước dãi cũng sắp chảy ra ngoài rồi.
Nhưng vẫn chưa kịp nói chuyện thì đã nhìn thấy thiếu nữ trời sinh xinh đẹp đứng bên cạnh Lục Trần.
Giờ phút này, bọn họ đều im miệng, trong mắt không có bất kỳ đố kỵ nào, chỉ có tự ti mặc cảm.
Giống như nữ tử này trên trời mới có, không nên xuất hiện ở phàm trần.
Lục Trần dẫn theo thiếu nữ đi vào, một ma ma khoảng chừng sáu bảy mươi tuổi, ăn mặc vô cùng phong cách đi đến, mang theo nụ cười duyên dáng khanh khách nói: “Công tử, mời vào trong.”
Nói xong lời này, còn liếc nhìn nữ tử bên cạnh một cái.
Cái nhìn này trực tiếp khiến nàng vui vẻ, làm ma ma mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy thiếu nữ thanh thuần mê người như vậy.
“Đi chuẩn bị thức ăn, mang đồ ăn ngon nhất của các người lên đây!” Lục Trần lớn tiếng nói.
“Được thôi được thôi, nô gia sẽ đi chuẩn bị ngay đây!” Ma ma vui vẻ nói, dặn dò người đi chuẩn bị, sau đó lại cười với Lục Trần nói: “Mời công tử và tiểu thư vào bên trong, sẽ chuẩn bị phòng tốt nhất cho hai người.”
Rất nhanh, ma ma dẫn hai người Lục Trần đi đến một phòng bao cực lớn.
Không lâu sau, một bàn được bưng đầy đồ ăn lên.
“Mau ăn đi!” Lục Trần nhìn về phía thiếu nữ nói.
“Được, đại ca ca!” Thiếu nữ ngoan ngoãn ngồi xuống, bắt đầu ăn.
“Bà chủ, ra giá đi!” Lục Trần truyền âm nói.
Nhân lúc thiếu nữ đang ăn đồ ăn không hiểu gì, Lục Trần và ma ma bắt đầu nói chuyện làm ăn.
“Một trăm vạn linh tinh!” Ma ma nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận