Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1282: Giết Phong Hàng

Mấy tên hộ vệ đáng chết, chỉ biết trở mắt nhìn bổn công tử bị đánh, đợi ta an toàn, ta nhất định sẽ giết các ngươi
Tông Tuấn vốn không biết hiện tại trong lòng Phong Hàng phẫn nộ cỡ nào.
Chỉ biết là Yến Tử Hiên từng trở về với ca ca, cùng là đệ tử Kiếm Đế cung, có Tử Hiên ca ca làm chỗ dựa, hắn tuyệt đối không sợ Phong Hàng trước mặt.
Bốp bốp bốp!!!
Tông Tuấn nghĩ đến khuất nhục trong khoảng thời gian này, lửa giận trong mắt hiện lên, vung roi quất Phong Hàng, roi gặp máu, rất nhanh, Phong Hàng bị quất đến mặt đầy vết máu.
Phong Hàng kêu rên thảm thiết, sắc thái trong mắt oán độc nồng đậm, nhìn chằm chằm Tông Tuấn.
“Tông Tuấn, ngươi, ngươi thật to gan, dám đánh ta, cha ta chưa từng đánh ta như vậy.” Phong Hàng hận ý ngút trời gào lên nói.
Ánh mắt độc xà của hắn lướt qua mặt của mấy người họ, đều ghi nhớ trong lòng, đợi cha hắn trở về, hắn muốn phanh thây xé xác mấy người trước mặt này.
“Tông Hiền sư huynh liều mạng ở tiền tuyến, sâu mọt lại ức hiếp người thân của hắn ở phía sau, thật sự cảm thấy không đáng cho sư huynh.” Ánh mắt Yến Tử Hiên lạnh lùng nhìn Phong Hàng.
Người trước mặt thật sự đáng để bảo vệ sao?
“Các vị, nên tha được thì cứ tha, ta đã thông báo việc này cho Phong Bách thành chủ rồi.” Hộ vệ Thánh cảnh của Phong Hàng nhìn Yến Tử Hiên lấy lòng nói.
Hộ vệ mong dùng Phong Bách thành chủ có thể chấn nhiếp đối phương, đáng tiếc hắn đã suy nghĩ nhiều rồi, người đứng trước mặt hắn chính là mấy tên nhóc không sợ trời không sợ đất của Kiếm Đế cung, nếu nói ai có thể quản được bọn họ, chỉ sợ cũng chỉ có Thiên Đế ra mặt.
Ánh mắt Yến Tử Hiên lạnh băng nhìn về phía hộ vệ, cảm giác vô cùng áp bách khiến cho sắc mặt hộ vệ trắng bệch, trong lòng thầm nghĩ: “Uy áp thật khủng bố.”
Hắn hoàn toàn không thể động đậy dưới luồng uy áp này, ngay cả sức lực thúc giục linh lực cũng không có.
“Tử Hiên ca ca, Phong Hàng không chỉ ức hiếp ta mà còn đánh tỷ tỷ ta, hiện tại tỷ tỷ ta vẫn còn nằm trên giường.” Lúc này, Tông Tuấn ở bên cạnh nói.
“Cái gì?”
Yến Tử Hiên vừa nghe vậy, lập tức nổi trận lôi đình.
Vốn hắn chỉ muốn dạy cho đối phương một bài học, vốn không muốn giết chết đối phương, nhưng Tông Tuấn vừa nói ra lời này đã khiến cho lửa giận trong lòng Yến Tử Hiên bốc cháy.
Giữ lại loại sâu mọt này để làm gì nữa.
“Ngươi đáng chết!”
Yến Tử Hiên lạnh giọng nói, nhiệt độ xung quanh đều như giảm xuống, trở nên vô cùng lạnh băng, một luồng kiếm quang chói mắt nhanh chóng chém về phía Phong Hàng.
Phong Hàng nhìn thấy luồng kiếm quang này bay tới, cảm nhận được nguy hiểm tử vong, hắn lập tức trở nên bối rối.
“Mấy người này muốn giết ta, mấy người này muốn giết ta!” Trong lòng Phong Hàng vô cùng hoảng loạn nghĩ đến từ trước đến giờ hắn làm mưa làm gió ở thành Hà Khê chưa từng xảy ra chuyện nguy hiểm đến tính mạng, cho dù may mắn đắc tội với mấy cường giả đều sẽ nể mặt cha mà bỏ qua như mấy chuyện nhỏ, kể cả lúc trước hắn cũng không cảm thấy mấy người này dám giết hắn.
Hiện tại cảm nhận được sát khí mới khiến Phong Hàng thật sự hoảng sợ.
Keng!
Ngay lúc luồng kiếm quang đó tiếp cận Phong Hàng thì viên ngọc màu xanh biếc trên cổ người đó phát sáng, hình thành một mảng sáng màu xanh biếc rực rỡ chặn kiếm quang, chặn tất cả uy lực lại.
“Cũng may cha để lại một đồ vật trên người ta, có thể chống lại công kích của Thánh Vương đỉnh phong, mấy người này muốn giết ta có lẽ sẽ không làm được.” Lúc Phong Hàng nhìn luồng kiếm quang trí mạng đó biến mất, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa nói xong thì lập tức nhìn pháp bảo hộ thân mình mang theo bên người.
Cũng chính là viên ngọc đó lại vỡ vụn.
“Sao có thể, đây chính là bảo châu mà cha ta để lại, có thể ngăn cản ba bốn lần công kích của Thánh Vương, đối phương chỉ là Thánh Quân viên mãn, chỉ một kích đã làm cho hạt châu vỡ vụn.” Tròng mắt của Phong Hàng đều sắp lồi ra.
“Đừng, đừng giết ta!”
Trong mắt Phong Hàng lại xuất hiện một luồng kiếm quang, một cảm giác nguy cơ nồng đậm tràn ngập toàn thân, hắn hoảng sợ kêu to.
Vụt!
Cũng là lúc Phong Hàng cảm nhận được nguy cơ sinh tử, trên người hắn bỗng nhiên tuôn ra một luồng khí tức xa lạ, sóng năng lượng hùng hậu rung chuyển hình thành một bóng dáng mờ ảo của nam tử trung niên, ánh mắt như đuốc nhìn chằm chằm luồng kiếm quang này.
Bóng dáng mờ ảo xa lạ tản ra khí tức Chuẩn Chí Tôn chính là người cha Phong Bách thành chủ của Phong Hàng.
Phong Bách thành chủ rất cưng chiều con trai nên đã để lại một tia thần niệm ở trên người hắn.
Phong Bách thành chủ là một Chí Tôn, lực lượng thần niệm có thể đạt tới Chuẩn Chí Tôn.
“Cha, cứu ta!”
Phong Hàng nhìn thấy người này, lập tức kinh ngạc kêu to.
Cha xuất hiện khiến hắn thật sự thả lỏng, trong ấn tượng của hắn, sẽ không có chuyện mà cha không giải quyết được.
“Các ngươi là…”
Bóng dáng mờ ảo của Phong Bách thành chủ phất tay chặn luồng kiếm quang của Yến Tử Hiên, phẫn nộ quát, nhưng vẫn chưa nói xong thì Liễu Mục bên cạnh đã ra tay, nhẹ nhàng vẽ một cái, chỉ thấy bóng dáng mờ ảo của Phong Bách vỡ vụn từng tấc.
Khi bóng dáng mờ ảo của Phong Bách thành chủ tiêu tán, loáng thoáng nghe được một câu: “Ngươi hơi nhiều lời rồi.”
“Cha, giết…”
Trên mặt Phong Hàng khôi phục kiêu ngạo vênh váo tự đắc, mở miệng kêu gào bảo cha giết mấy người này, nhưng vẫn chưa nói ra hai chữ “bọn họ” thì đã thấy cha mình tiêu tán trước mắt, vui vẻ trên mặt hắn cũng cứng đờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận