Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1290: Kiếm ý Sát Lục

Phong Bách thành chủ ngay lập tức bị bay ngược ra sau, mà ngực hắn tựa như bị máy xay thịt nghiền nát, huyết nhục mơ hồ.
Càng kỳ quái hơn chính là lực lượng của hai loại này giống như giòi trong xương còn lưu lại ở trên vết thương, nhất thời không thể tiêu tán khiến cho vết thương của hắn không thể lành lại được, máu tươi ào ào chảy ra.
“Lưu tiền bối, cứu mạng!” Phong Bách thành chủ kinh hô một tiếng.
Kẻ địch trước mắt này không chỉ khủng bố mà còn quỷ dị, phải biết rằng hắn đang nắm giữ quy tắc sinh mệnh, khả năng khôi phục rất nhanh, thời gian không đến một nén nhang đã có thể sử dụng quy tắc sinh mệnh để chữa lành vết thương.
Hơn nữa khi hắn chiến đấu với địch nhân, bất kể là bị chém một kiếm, hay bị nội thương đều có thể nhanh chóng khép lại vết thương, có thể giúp hắn chiến đấu lâu hơn.
Nhưng bây giờ vết thương không thể lành lại khiến sức chiến đấu của hắn giảm xuống nhanh chóng.
Phong Bách biết nếu tiếp tục như vậy, hắn sẽ sớm rơi vào tay của người thanh niên này, vì vậy bất chấp tất cả cầu cứu.
Vốn dĩ lão giả không tiến lên can dự khi Lục Trần chiến đấu, vì sao, thứ nhất hắn không nghĩ Thánh Vương có thể khiêu chiến thành công Chí Tôn, thứ hai hắn không thể can dự, buồn cười, thân phận của hai người trước mắt hắn đều biết còn dám tiến lên giúp đỡ sao, biện pháp tốt nhất là đứng đó giả chết, làm một người trong suốt.
Bây giờ Phong Bách gọi hắn, hắn muốn giả vờ cũng không được.
“Dừng tay!”
Lão giả hét lên, phóng thích ra uy áp đáng sợ tiến tới, muốn trấn áp Lục Trần.
“Tiền bối, tốt nhất đừng can thiệp vào trận đấu của sư đệ ta, ngươi có thể chọc ta còn được nhưng chọc đến sư đệ ta, Ly Hoả cung không thể chịu được.” Trong tay Liễu Mục xuất hiện một thanh trường kiếm sáng loáng, một sức mạnh đóng băng tuyệt đối đóng băng thế giới, ngăn cản khí tức của lão giả.
Đây là sức mạnh của sự kết hợp giữa quy tắc Thái âm và kiếm ý của Liễu Mục.
“Hả, có ý gì?”
Lão giả nghe được lời nói của Liễu Mục, lập tức giật mình.
Chẳng lẽ danh tính của đứa trẻ đang chiến đấu với Phong Bách còn khủng bố hơn Liễu Mục và Yến Tử Hiên, nghĩ đi nghĩ lại, trong nháy mắt khí thế của hắn lập tức yếu đi.
Vốn dĩ lấy thực lực của Liễu Mục, bất kể như thế nào cũng không thể ngăn cản một Vương Tôn trong khu vực Thiên Tôn được, vì thực lực cùng tu vi chênh lệch quá lớn, nhưng sau khi lão giả cố ý nhương thì vẫn có thể chặn lại.
“Trên trời dưới đất sẽ không có ai có thể cứu ngươi.” Lục Trần nhìn Phong Bách nói, đấm một quyền với lực công kích cuồng bạo lên cánh tay của Phong Bách khiến hắn phải hộc máu.
Sau đó chỉ vào ấn đường của Phong Bách, một loại sức mạnh cực hạn kết hợp giữa kiếm ý là quy tắc Sát Lục đè nén đến tối đa, tạm gọi nó là kiếm ý Sát Lục.
Dưới ánh mắt vô cùng khiếp sợ của Phong Bách, kiếm ý Sát Lục xuyên thẳng ấn đường của hắn.
Vào thời khắc cuối cùng khi nguyên thần của Phong Bách tiêu tán, hắn nhìn lão giả một cách khó hiểu, hắn đã từng cứu mạng Lưu tiền bối - một nhân vật lớn của Ly Hoả cung.
Trong lòng hắn có chút không tin, vì sao Lưu tiền bối không cứu hắn, trơ mắt nhìn hắn chết đi.
Hắn không tin một vị Vương Tôn bá đạo như Lưu tiền bối không thể kịp thời cứu hắn, ước chừng chưa đến một giây đã có thể kéo hắn trở lại từ địa ngục.
Cuối cùng, Phong Bách mang theo sự không cam lòng và nghi hoặc, ý thức rơi vào trong bóng tối.
Lão giả tất nhiên nhìn thấy ánh mắt của Phong Bách, trong đôi mắt già nua hiện lên một tia áy náy.
Không phải hắn không cứu, mà là hắn lực bất tòng tâm.
Chọc giận mấy người trước mắt sẽ mang đến mối nguy cho hắn và toàn bộ Ly Hoả cung.
Muốn trách thì trách ánh mắt của con trai ngươi quá cay độc, chuyện chọn những người hắn không đủ khả năng đắc tội, lão giả âm thầm nói trong lòng.
“Phong Bách thế mà chết trong tay của một Thánh Vương.” Trong một thành trì nào đó, phó thành chủ thành Hà Khê nhìn nơi này, trong mắt thổn thức nói.
Lúc trước khí tức Chí Tôn đã kinh động đến hắn, biết được Phong Bách đã trở lại, còn dẫn theo nhân vật lớn đến giúp hắn.
Nhìn thấy cảnh này, phó thành chủ thành Hà Khê hiểu rằng suy đoán của mình đã trở thành sự thật, quả nhiên những người này ngay cả Phong Bách người đã cứu nhân vật lớn cũng không làm gì được.
Lưu tiền bối của chúng ta nhìn thấy Phong Bách chết đi cảm thấy không cần thiết ở lại đây nữa vì vậy xoay người rời đi.
“Tiền bối, chờ đã.” Một giọng nói ngăn lại Lưu tiền đối đang chuẩn bị rời đi.
Lão giả xoay người lại, vẻ mặt không thay đổi nhìn Lục Trần, không rõ đối phương gọi hắn vì cái gì, giọng điệu lạnh lùng hỏi: “Ngươi có việc gì sao?”
Tiểu bằng hữu này đánh chết Phong Bách thành chủ có ơn với hắn, không chỉ không giúp được ân nhân thực hiện lời hứa mà còn trơ mắt nhìn ân nhân chết ngay trước mặt, chuyện này làm cho Lưu tiền bối rất khó chịu với mấy người này.
Lục Trần nhìn lão giả, chậm rãi nói: “Đúng lúc vãn bối có một khoản nợ muốn đòi Ly Hỏa cung, vốn định tự mình đến Ly Hỏa cung một chuyến, nếu đã gặp được tiền bối của Ly Hỏa cung thì tiền bối giúp trả nợ một chút đi.”
“Nợ?”
Lão giả nhíu mày thành một chữ xuyên, không nhớ rõ Ly Hỏa cung nợ đối phương cái gì, bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, sắc mặt tái mét, lạnh lùng nói: “Mấy tiểu bối các ngươi đừng có quá đáng.”
Lão giả cho rằng Lục Trần cắn chặt không buông, có lẽ cảm thấy sắc mặt hắn không tốt cho nên muốn giận chó đánh mèo với hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận