Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 648: Thích nam?

“Ta là thành chủ của Hoàng triều Huyết Viêm, có quan vị trong người, giết chết ta, Hoàng triều Huyết Viêm sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Thành chủ cố nén sợ hãi, uy hiếp nói.
Hy vọng mượn lực uy hiếp của Hoàng triều Huyết Viêm để chấn nhiếp Lục Trần.
Lục Trần mang vẻ mặt trào phúng, cảm giác hơi không hiểu người này, chỉ còn lại một tia nguyên thần, sắp chết đến trước mắt, còn tưởng rằng Hoàng triều Huyết Viêm có thể khiến hắn kiêng kỵ sao?
Nếu như Hoàng triều Huyết Viêm thật sự có thể khiến hắn kiêng kỵ thì sao hắn dám hạ sát thủ.
“Chém!”
Lục Trần mở miệng nói, xung quanh hội tụ một luồng kiếm quang, kiếm quang tản mát ra ý sắc bén, trực tiếp chém nát nguyên thần của thành chủ làm hai.
Xung quanh yên tĩnh như chết, hơn mười hộ vệ phủ thành chủ ở đây đều kinh hãi rùng mình, không dám mở miệng nói chuyện.
Ánh mắt bọn họ nhìn Lục Trần tràn ngập sợ hãi, run rẩy, ngay cả thở cũng không dám.
“Còn một Vương giả, cút ra ngoài cho ta.” Lục Trần liếc mắt nhìn sâu trong phủ thành chủ, cảm nhận được một luồng khí tức như có như không, không chút để ý mở miệng nói.
Mặc dù giọng điệu của Lục Trần bình thản nhưng lại ẩn chứa một tia uy nghiêm.
Rất nhanh, một Vương giả bay ra ngoài với vẻ mặt khẩn trương.
Hắn là phó thành chủ, Vương giả thứ hai của thành này, trước đó nhìn thấy thành chủ ra tay, vốn tưởng rằng thành chủ có thể giải quyết mọi chuyện, ai ngờ thành chủ trong nháy mắt đã bị một luồng kiếm quang xé rách thân thể, còn bị chém diệt nguyên thần.
Thành chủ Vương cảnh trung kỳ hoàn toàn không có sức trả đòn ở trong tay người này, trực tiếp bị chém giết tại đây.
Mà cảnh giới của hắn lại yếu hơn thành chủ, nên đương nhiên trốn trong bóng tối, không dám đi ra ngoài.
Trong ánh mắt phó thành chủ tràn ngập sợ hãi, sợ người này chém giết hắn.
“Gửi thư cho Hoàng chủ của các ngươi, nói hắn nợ ta một món Thánh khí, tốt nhất hãy ngoan ngoãn chuẩn bị cho ta, nói không chừng ngày nào đó ta đi ngang qua hoàng thành Huyết Viêm thì sẽ đi lấy, nếu như không chuẩn bị tốt vậy thì hắn không gánh nổi hậu quả đâu.” Lục Trần nhìn Vương cảnh này nói, âm thanh rất bình thản, bình thản đến mức mang theo lực uy hiếp.
“Ta nhất định sẽ truyền đạt lại lời của ngươi.” Phó thành chủ gật đầu như bầm tỏi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất thì cũng xem như giữ được tính mạng của mình.
“Nói cho Hoàng chủ của các ngươi biết, bản thiếu gọi là Lục Trần.” Lục Trần tiếp tục nói.
Sau khi nói xong, hắn trực tiếp bay lên không trung, liên tiếp lắc mình, biến mất không thấy đâu.
Ánh mắt Bạch Linh Lung chợt lóe, lúc Lục Trần rời đi, nàng cũng đứng dậy chạy thoát, phó thành chủ chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Linh Lung rời đi mà không dám đuổi theo.
Lục Trần ra khỏi thành trì, cả đường hướng về phía bắc, nhưng mới bay ra ngoài khoảng trăm dặm thì đã dừng bước.
Không bao lâu sau, Bạch Linh Lung lập tức đi tới bên cạnh Lục Trần.
Lục Trần nhìn thấy Bạch Linh Lung to gan đi theo, trong mắt hiện lên một tia dị sắc: “Ngươi còn dám đi theo ta, lẽ nào không sợ ta đưa ngươi cho người của Hoàng triều Huyết Viêm sao.”
Đôi mắt đẹp của Bạch Linh Lung liếc Lục Trần một cái, nâng khuôn mặt xinh đẹp lên kiêu ngạo nói: “Ngươi sẽ không làm vậy.”
“Ồ…”
Lục Trần mỉm cười nhìn nàng, không rõ sao đối phương lại chắc chắn như vậy.
Bạch Linh Lung cũng mỉm cười nói: “Ngươi giết thành chủ, đắc tội với Hoàng triều Huyết Viêm, lát nữa ngươi cũng sẽ bị đuổi giết giống như ta.”
Mặt khác, Bạch Linh Lung tương đối tin tưởng một điều, sở dĩ người này giao nàng cho Hoàng triều Huyết Viêm nhận tiền thưởng, vốn không phải Thánh khí tràn ngập hấp dẫn với hắn.
Mà là một loại cảm giác không thể nói ra, hình như là vì chơi đùa.
Chính xác là vui.
Dù sao thì bản thân cũng đã từng bỏ ra hai món Thánh khí để đổi lấy tự do, mà người này đã từ chối.
Lục Trần nhìn người đó một cái, sau đó tầm mắt nhìn về phương xa, nói: “Nếu ngươi không sợ chết vậy thì đi theo đi.”
Lục Trần nói xong, triệu hoán Lục Thần kiếm, tinh thần lực khống chế Lục Thần kiếm, nhẹ nhàng nhảy lên, đứng ở phía trên, sau đó nằm xuống, hai mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, vểnh chân lên, khống chế Lục Thần kiếm bay về phía trước.
Bạch Linh Lung nhìn thấy người này lấy ra một thanh kiếm cũ kỹ, khóe miệng co giật một lúc.
Bỗng nhiên không dám chắc chắn người này giao nàng cho người của Hoàng triều Huyết Viêm là do cảm thấy thú vị?
Vũ khí của người này cũng cũ kỹ quá rồi, dường như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Suy nghĩ một lúc, không ra khỏi phạm vi của Hoàng triều Huyết Viêm thì vẫn là đi theo bên người này sẽ an toàn hơn chút.
Lục Trần thấy Bạch Linh Lung vẫn đi theo, cũng không thèm để ý tới, mặc cho đối phương đi theo.
Một lúc sau, Lục Trần có chút không chịu nổi cô đơn, nghiêng đầu nhìn Bạch Linh Lung, hỏi: “Đúng rồi, người đẹp trai nhất Huyền vực các ngươi là ai?”
“Người đẹp trai nhất?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Linh Lung lộ ra biểu cảm ngạc nhiên, không biết đối phương nói ra lời này để làm gì.
Nhưng nàng vẫn nói: “Huyền vực địa linh nhân kiệt sinh ra rất nhiều nhân vật phong lưu, ví dụ như Mai Tiêu, u Dương Cuồng, Lý Đạo Tử, Tần Mục Ninh, Lê Nam Mặc… đều là thiên kiêu tuyệt thế, cực kỳ nổi danh ở tầng cao nhất của Huyền vực.”
Bạch Linh Lung giới thiệu cho Lục Trần đều là nhân vật yêu nghiệt thuộc tầng trên cùng của Huyền vực.
Ví dụ như Mai Tiêu được xưng là thiên kiêu đệ nhất Huyền vực, cực kỳ yêu nghiệt, có thể nghe được thanh danh ở các vực khác, chỉ là chưa từng thấy qua người thật mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận