Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1297: Thịt nhão

Nhưng mà hết lần này đến lần khác, người này lại có thanh Đế kiếm trong tay.
“Rác rưởi.”
Nhìn thấy đôi mắt của Bằng Vạn Lý dán chặt vào Lục Thần kiếm trong tay mình, Lục Trần khinh bỉ nói một câu.
Bằng Vạn Lý hừ lạnh một tiếng, tiếp tục không nói lời nào, từ phía sau lưng vươn ra một đôi cánh màu đen, giống như được đúc từ vàng đen, phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Lục Trần ngoắc ngoắc ngón tay về phía Bằng Vạn Lý, khiêu khích nói: “Lông dài ngu ngốc, ta đứng đây cho ngươi đánh, mau lại đây.”
Bằng Vạn Lý không để ý tới sự khiêu khích của Lục Trần, đôi cánh màu đen nhẹ nhàng run lên, bay vút lên chín vạn dặm, trong nháy mắt đã đến cuối chân trời, một giây sau liền trực tiếp biến mất khỏi tầm mắt của Lục Trần.
Khi Lục Trần nhìn thấy Bằng Vạn Lý rời đi, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy hơi hối hận, vừa rồi hắn cố tình kích thích đối phương bằng lời nói, hy vọng rằng tính cách của đối phương sẽ là kiểu dễ cáu kỉnh và bốc đồng, nhưng mà tên này lạ không bị kích thích chút nào, bình tĩnh một các quá đáng, trực tiếp rời đi.
Tốc độ của đối phương thực sự quá nhanh, hắn cũng không vội, cho dù có thầm muốn giữ lại đối phương cũng không được.
Sau khi nguy hiểm được giải quyết, Lục Trần liền thả lỏng, lập tức nhe răng trợn mắt vì có một vết thương trên bụng.
Lúc đòn tấn công của đối phương gây ra vết rách, bây giờ vẫn còn đang chảy máu, lấy ra hai viên đan dược để dùng.
Lục Trần vừa chữa thương vừa nhìn Liễu Mục.
Liễu Mục vẫn còn đang chiến đấu với Lục Miểu, ở hướng bên kia, thiên địa tràn ngập kiếm ý, chi chít như sao ở trên trời, rải rác xung Lục Miểu quanh giống như một kiếm trận, Lục Miểu bị ba lớp kiếm ý bao vây, quay xung quanh hắn thật nhanh.
Kiếm ý dày đặc không chỉ bao trùm Lục Miểu, mà còn phong tỏa cả thiên địa.
“Kiếm Tỏa Thiên Địa.”
Lục Trần nhìn thấy kiếm ý ngập trời, vây quanh Lục Miểu tới mức ngay cả con kiến cũng không lọt qua được nên khẽ thấy kinh ngạc.
Chiêu mà Liễu Mục đang sử dụng bây giờ là Kiếm Tỏa Thiên Địa, chiêu thứ hai của Tỏa Kiếm quyết.
Kiếm ý chồng chất lên nhau, dày đặc, phòng ngự cứng như sắt, bao bọc Lục Miểu ở bên trong.
Cả người Lục Miểu được bao phủ bởi một lớp Long Lân màu xanh lục, liên tiếp đấm vào kiếm ý nhưng không thể nào phá vỡ được, ngược lại, nắm đấm của hắn đẫm máu, Long Lân cũng bay đi rất nhiều, từng sợi máu tươi chảy ra từ những kẽ hở trên vảy, nhuộm đỏ cả bàn tay.
“Đây là thức thứ hai của Tỏa Kiếm quyết sao?”
Đứng trong không gian bị kiếm ý phong tỏa tuyệt đối, sắc mặt Lục Miểu vừa xấu đến mức đáng sợ, bởi vì hắn đã sử dụng hết toàn bộ vốn liếng mà vẫn không thể đột phá trường kiếm ý tuyệt sát này.
Trước đây hắn và Liễu Mục đánh ngang nhau năm mươi năm mươi, mỗi lần đánh nhau không phân thắng bại, cho dù Liễu Mục sử dụng hình thức thứ nhất Kiếm Chi Tù Lung thì hắn cũng có thể phá vỡ được.
Nhưng lần này, sau khi cả hai đều thăng cấp lên Chí Tôn, khoảng cách giữa hai người đột nhiên bị nới rộng, hắn bị Lưu Mục vây khốn, không thể nào đột phá phòng ngự, chứng tỏ hắn đã không còn là đối thủ của Lưu Mục.
Lục Miểu có chút hồn bay phách lạc, trong mắt hiện lên một tia không cam chịu sâu sắc.
Cứ thử tưởng tượng, hai người vốn ngang tài ngang sức, bỗng nhiên đối phương mạnh lên rất nhiều, chắc chắn là không ai có thể tiếp nhận được.
Lưu Mục đứng bên ngoài, vô cùng bình tĩnh, mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm Lục Miểu.
“Lần này coi như là ngươi thắng.” Ánh mắt Lục Miểu nhìn Liễu Mục, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Sau khi Lục Miểu nói xong, trong tay hắn xuất hiện một chiếc long giác phong cách cổ xưa, vạch một đường hướng về khoảng không phía trước, kiếm ý trực tiếp tách ra.
Mà sau khi kiếm ý tách ra, trên long giác xuất hiện vài vết nứt.
Lục Miểu trực tiếp lao ra khỏi đó, lóe thành một tia sáng, nhanh chóng biến mất.
Liễu Mục bình tĩnh nhìn Lục Miểu rời đi, không đuổi theo hắn bởi vì không thể đuổi kịp.
Lục Miểu là Thái tử của tộc Ma long ôn dịch, trong cơ thể hắn có sức mạnh cứu mạng mà tiền bối trong tộc để lại, cũng như các con bài tẩy khác, tóm lại, hắn đã trốn thoát một cách an toàn.
Trừ phi đối phương tiêu hao hết toàn bộ những lá bài tẩy cứu mạng trong người, như vậy thì mới có thể tiêu diệt đối phương.
Liễu Mục bay về phía Lục Trần, khí tức của hắn có chút không ổn định, hắn vừa mới thực hiện thức thứ hai của Tỏa Kiếm quyết, đã tiêu tốn rất nhiều thể lực, tiêu hao nghiêm trọng.
Bên ngoài thành Hà Khê, nhóm bốn người gồm Yến Tử Hiên, tỷ đệ Tông Tiểu Dung, và thiếu nữ Hi, nhìn về hướng của thành Hà Khê.
Đột nhiên, linh lực trong thiên địa trở nên sôi sục, một bàn tay khô héo xuất hiện trên bầu trời, tỏa ra khí tức của Chí Tôn viên mãn, hung hăn đánh về phía Yến Tử Hiên không có chút phòng ngự nào.
Phụt!
Yến Tử Hiên đột nhiên bị đánh nên không kịp trở tay, máu tươi điên cuồng tuôn ra.
Lần này, Yến Tử Hiên bị thương nặng, cả người toàn là máu, nhìn một lão giả trên bầu trời.
Lão giả là một sự tồn tại ở Chí Tôn viên mãn, nhìn Yến Tử Hiên một cách lạnh lùng.
“Có thôi hay không, có thôi hay không!” Yến Tử Hiên bị thương nặng, suýt nữa đã chết tại chỗ, nhìn lão giả với ánh mắt đầy sự tức giận, hét lên: “Trước đó bị đánh lén là đã đủ tức rồi, bây giờ lại tới nữa, Thiên Yêu các ngươi không cho người ta thời gian nghỉ ngơi sao, Mẹ kiếp, rõ ràng là biết sư tôn của ta lợi hại cỡ nào, có thể không để cho ta thứ gì để bảo vệ mạng sống sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận