Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 929: Hậu nhân của Thiên Tôn (2)

“Được rồi, ta đi tu luyện, ngươi có thể liên lạc yêu nghiệt chân chính tới đây, hoặc là có người tới tìm thì thông báo cho ta biết.” Lục Trần nói xong, trực tiếp bay đi, sau đó biến mất trong một ngón núi mờ mịt.
“Hi vọng ngươi có thể đánh bại tất cả yêu nghiệt của Cửu Thiên, có thể thắng tiếp.” Trịnh Huy Hoàng híp mắt nói.
Bởi vì Lục Trần đã nói, chiến công thắng lợi đều cho hắn.
Trịnh Huy Hoàng nói xong, hắn cũng biến mất.
Lục Trần tìm một động phủ tu hành, tiếp tục nâng cao tu luyện, thỉnh thoảng cũng tu luyện một chút Hư Không kiếm pháp, nhưng bất kể hắn tu luyện thế nào đều không để lộ môn đạo của nó, có lẽ phải đợi sau khi tu luyện tới Thánh cảnh rồi hãy nói, suy cho cùng tu luyện tới Thánh cảnh, mới có thể cảm nhận được hạt quy tắc trong thiên địa thần bí.
Chẳng qua, mặc dù không chạm tới môn đạo, nhưng điều không thể phủ nhận là Hư Không kiếm pháp chứa kiếm khí vô cùng lớn mạnh, còn mạnh hơn cả Thiểm Ảnh kiếm pháp.
Nếu quả thật có thể tu thành quy tắc Hư Không dung hợp với kiếm pháp, vậy đoán chừng giá trị của kiếm pháp này không kém kiếm ý.
Lục Trần vẫn tu luyện, thoáng một cái mấy tháng trôi qua, nhưng mà Trịnh Huy Hoàng cũng không đến tìm hắn, cũng đúng, làm gì dễ tìm ra yêu nghiệt cùng cấp bậc như vậy, cho dù Cửu Thiên cũng như thế, dĩ nhiên cũng có người nghe thấy Hắc Trạch thua rồi nên không có sức tới khiêu chiến.
Cứ như vậy, Lục Trần cảm giác bản thân sắp phá một cảnh giới nhỏ thì Trịnh Huy Hoàng vội vã đi tới cửa động phủ.
Trịnh Huy Hoàng gõ cửa động phủ, vội vàng nói: “Lục Trần, đối thủ của ngươi tới rồi, lần này là một hậu nhân của Thiên Tôn, sức chiến đấu mạnh hơn so với Hắc Trạch.”
Cùng với âm thanh của Trịnh Huy Hoàng vang lên, Lục Trần tu luyện trong động phủ chậm rãi mở mắt, ánh mắt vô cùng bình thản, sau đó ra ngoài, đi tới trước mặt Trịnh Huy Hoàng.
Trịnh Huy Hoàng thấy Lục Trần xuất hiện, vội vàng giải thích: “Mặc Tế, người đệ nhất của Mặc châu Hỗn Nguyên thiên, phóng tầm mắt ra Hỗn Nguyên thiên, cũng thuộc về thiên tài đứng đầu, người này mạnh hơn một bậc so với Hắc Trạch, hơn nữa thứ Mặc gia nổi tiếng nhất chính là trận pháp, thế nên Mặc Tế am hiểu nhất về trận pháp.”
Trịnh Huy Hoàng lập tức nói cho Lục Trần nghe tài liệu của đối thủ.
Lục Trần hỏi: “Người này đến rồi à.”
“Ừ, hắn đang ở gần tháp Đông Hoàng, chờ đánh với ngươi một trận.” Lời của Trịnh Huy Hoàng vừa dứt, bóng dáng Lục Trần đã biến mất không thấy.
Giờ phút này, bên trong đài chiến đạo, đã có một thanh niên ngồi xếp bằng, thanh niên người mặc bạch y, mặt mũi đẹp trai, khí chất cực kỳ xuất chúng, yên lặng ngồi trong hư không.
Vô số ánh mắt xung quanh đặt trên người người này.
“Thanh niên này là ai, rất anh tuấn, rất đặc biệt, có một loại khí chất không nói ra đươc.”
“Người này mà ngươi cũng không nhận ra, hắn tên Mặc Tế, người đệ nhất của Mặc châu Hỗn Nguyên thiên, loại yêu nghiệt chân chính.”
“Mặc gia, có lẽ không phải là thế gia sở trường trận phái kia sao, trong tộc có một lão già cấp Thiên Tôn.”
“...”
Dù sao Cửu Thiên quá mênh mông, diện tích vô hạn, phần lớn thiên tài chỉ có thể tung hoành ở một châu, có lẽ một ngày nào đó nổi danh, nhưng không phải tất cả mọi người đều biết, dĩ nhiên, cũng cũng không phải nói vô danh bừa bãi, ít nhất trong không gian Đông Hoàng này, có người nhận ra thân phận của Mặc Tế.
Mặc Tế ngồi ở đài chiến đạo, cũng không có bị người xung quanh ảnh hưởng, đột nhiên, Mặc Tế mở mắt, một ánh sáng lóe lên trong mắt, trước mặt của hắn, không biết khi nào thì xuất hiện thêm một bóng dáng.
“Ngươi chính là Lục Trần?” Mặc Tế nhìn chăm chú người trước mặt, thờ ơ cười, trên mặt không có bất kỳ kiêu ngạo gì, thoạt nhìn vô cùng ôn hòa.
“Mới vừa bế quan đi ra ngoài thì nghe nói chuyện của không gian Đông Hoàng, thế nên tới đây xem.” Không đợi Lục Trần nói chuyện, Mặc Tế tiếp tục mỉm cười nói: “Lần này chiến đấu với ngươi, ta chỉ dùng trận kỳ ta khắc, nếu như ngươi có thể phá vỡ một trận pháp thì ta chấp nhận thua.”
“Bắt đầu thôi!” Lục Trần lười biếng nói, rất hiển nhiên không muốn nói nhảm với Mặc Tế.
Mặc Tế đứng bật dậy, ý niệm vừa động, vô số trận kỳ bay ra từ trên người hắn, trong lúc trận kỳ nổ bắn ra tia sáng sáng chói, liên tiếp va chạm lẫn nhau, hóa thành một kết giới sáng chói, vây Lục Trần ở bên trong.
Trong trận pháp, linh khí đậm đặc lăn lộn, trong lúc mơ hồ còn có một chút sấm sét bắn ra từ hư không, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, một chiếc rìu lấp lánh thần quang sắc bén hình thành, chiếc rìu trong suốt sáng chói, trắng noãn một mảnh, thoạt nhìn vô cùng sắc bén, nhưng mà mặt ngoài có tia sét màu xanh quấn quanh.
Bề ngoài chiếc rìu như nhẫn bạch ngọc quấn quanh tia sét, từng luồng dao động uy thế nhộn nhạo từ trên đầu rìu.
Mặc Tế đứng ở ngoài kết giới, nhìn về phía Lục Trần giới thiệu: “Mặc gia có một Lôi Phủ trận, ta chỉ có thể khắc ấn trận văn cấp bảy, ta từng dựa vào trận pháp này làm trọng thương võ giả Thánh cảnh tầng thứ nhất, ngươi cũng phải cẩn thận một chút.”
Mặc Tế nói xong thì bắt đầu thao túng trận pháp.
Xì xì xì!
Ước chừng chiếc rìu màu trắng trong dài mười trượng lấp lánh tia sáng, chỉ thấy chiếc rìu này tích lực, sau đó hóa thành một chiếc rìu sáng ngất trời, trực tiếp rơi xuống phía đỉnh đầu Lục Trần.
Lục Trần rót linh lực hùng hậu vào bên trong Lục Thần kiếm, vung ra va chạm với chiếc rìu.
Ầm ầm ầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận