Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 817: Đến thỉnh tội! (2)

“Thế tử, bó tay rồi!” Vị tam trưởng lão kia cúi đầu thở dài một hơi, sau đó đi tới trước mặt, vỗ đầu của đối phương.
Ầm!
Một luồng thánh quang chói mắt chợt từ ấn đường Tần Ngạo lấp lánh đi ra, vô cùng chói mắt, thần huy màu vàng rực rỡ đến cực điểm, giống như chiếu rọi thế giới màu vàng xung quanh, một luồng dao động kinh khủng hùng hậu đến cực điểm, lại càng bao phủ không gian vô tận, dưới luồng khí tức này, không người nào dám nói chuyện, không ai dám thở mạnh một hơi.
Chỉ thấy thần quang lấp lánh này ngưng tụ thành một hình bóng, hình bóng phát ra uy áp mãnh liệt, được thánh quang bao phủ, không nhìn rõ mặt mũi, dường như mọi người mờ mờ nhìn thấy có một đôi mắt uy nghiên trong thánh quang đang nhìn chăm chú vào bọn họ.
“Đây là một vị Thánh vương phải không?”
Mọi người cảm nhận được luồng khí tức này, trái tim hung hăng rung động, nhìn thánh quang màu vàng tạo thành ảo ảnh, dường như người bọn họ đối mặt là một người khổng lồ cao cao tại thượng, bản thân mình giống như loại kiến hôi, nội tâm tràn ra kính sợ mãnh liệt.
“Lão Tam, có ngươi bên cạnh Tần Ngạo, chẳng lẽ còn có thể gặp chuyện sao?” Một âm thanh uy nghiêm truyền đến.
“Gia chủ, Tần Ngạo gây ra đại họa!” Lão già kiên trì nói.
“Đại họa gì?” Hiển nhiên chủ nhân của Thánh niệm này còn chưa hiểu rõ ràng tình hình, Tần Ngạo không phải là loại tốt lành, còn tu vi của những người xung quanh yếu đến đáng thương.
“Hắn đắc tội ta, ngươi là lão tổ tông của Tần gia sao, tới đây thỉnh tội!” Nhân dịp tam trưởng lão kia ở miệng, Lục Trần tiến lên một bước, trong mắt không có vẻ sợ hãi chút nào, bình tĩnh nhìn chăm chú vào Thánh niệm.
“Ngươi là ai?” Ánh mắt chủ nhân Thánh niệm khẽ nghiêm lại.
“Lục Trần!”
Tới đây thỉnh tội?
Đây là một Vương cảnh tiểu tu giả đối đứng ở tu hành giới đính đoan cường giả theo như lời nói, người tu hành xung quanh cảm thấy không phải là người thanh niên này điên rồi thì là bọn họ điên rồi.
Chỉ là mọi người vẫn cảm thấy thanh niên điên rồi.
Trong đó đối Lục Trần khó chịu người Triệu Hải kiên cố hơn định ý nghĩ này, cho là Lục Trần chết chắc.
Song, Thánh niệm cũng không nổi cơn lôi đình giống như mọi người nghĩ, mà là rất khách khí hỏi: “Lục công tử, không biết Tần Ngạo đắc tội ngươi nơi nào, ta thay hắn bồi tội với ngươi.”
Lời này vừa ra, người xung quanh lộ ra vẻ ngạc nhiên , ngay cả lỗ tai của bọn họ cũng xuất hiện ảo giác sao.
Đường đường cường giả tầng Thánh Vương, lại nói xin lỗi với một tiểu tu giả.
“Nói xin lỗi thì không cần, dù sao hắn không sống được nữa, ngươi tới đây thỉnh tội đi, nếu như chờ ta trở lại Thanh vực thì chính là trực tiếp tới cửa, ừ, ngươi hẳn là hiểu được ý của ta.” Giọng điệu Lục Trần bình tĩnh nói ra lời nói này, lại khiến trong lòng chủ nhân Thánh niệm điên cuồng run rẩy, lập tức ý thức được chắc chắn Tần Ngạo đã đặc tội thảm Lục Trần.
Có khi sẽ diệt môn nữa.
“Lục công tử, đừng nóng giận, ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.” Chủ nhân Thánh niệm ý thức được tính nghiêm trọng, hết sức lo sợ nói, sau đó quay đầu gầm thét với Tần Ngạo: “Phế vật không mở mắt, Lục công tử là người ngươi có thể đủ đắc tội sao, quỳ xuống cho ta.”
Khí tức kinh khủng bộc phát, va chạm trên người Tần Ngạo, hắn phun ra một búng máu, cả người quỳ ở trên mặt đất.
Trong mắt Tần Ngạo lộ ra vẻ hoảng sợ nồng đậm, cơ thể run rẩy, mặt như màu đất.
“Xong, xong rồi.” Ánh mắt Tần Ngạo dại ra, thì thào tự nói, một mảnh tuyệt vọng.
Lục Trần nhìn lão già, hù cho đối phương giật mình mội cái, nhanh chóng tới trên mặt đất, hai chân thế mà lại quỳ trên mặt đất.
Một màn này, vô cùng rung động thị giác.
Đường đường là nhân vật Thánh Quân, bị cái liếc mắt nhìn sợ đến quỳ trên mặt đất, bọn họ không hiểu, người tên Lục Trần này đáng sợ như vậy sao.
Cái tên Lục Trần để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng người xung quanh, hai chuyện mới làm vừa rồi đã đủ để dẫn đến động đất.
Thứ nhất, nói ngay trước Thánh niệm của một Thánh vương, bảo bản tôn tới đây thỉnh tội, Thánh vương không chỉ không dám nói câu oán hận nào mà còn nói chạy đến với tốc độ nhanh nhất.
Thứ hai, liếc nhìn lão giả Thánh Quân, hù cho đối phương lập tức quỳ xuống.
Đây quả thực không có người nào làm được.
“Lục Trần, cái tên này rất quen thuộc.”
“Ta nhớ ra rồi, là con nối dõi của Lục Hoàng.”
“Lục Hoàng này cũng rất truyền kỳ, không tới Hoàng giả cảnh, nhưng ngồi lên ngôi vị hoàng đế rồi, còn quan hệ tốt với Nam Đẩu Hoàng chủ, Khổng Tước Hoàng chủ, Liễu thị Hoàng chủ.”
“Tục truyền Lsở dĩ ục Hoàng có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế là bởi vì quan hệ của con hắn Lục Trần.”
Người xung quanh bàn luận xôn xao cả lên, rất nhiều ánh mắt quét tới trên người Lục Trần và Lục Chính Hằng.
Trước kia bọn họ đã nghe qua tên Lục Trần, nhưng chưa từng gặp, cho đến giờ phút này, mới biết được con nối dõi của Lục Hoàng kinh khủng đến cỡ nào, một ánh mắt đã dọa Thánh Quân quỳ xuống.
Lục Chính Hằng thấy một màn như vậy, nội tâm có chút cắn lưỡi, chỉ là giống như chưa thấy mọi người xung quanh khiếp sợ, suy cho cùng Lục Trần đã dự phòng cho hắn, nói sau này hắn đi Thanh vực hoặc Huyền vực rèn luyện, gặp phải nguy hiểm hãy nói ra tên của hắn là đủ để hù dọa cường giả Thánh vương.
Chẳng qua, Lục Chính Hằng cảm thấy có phần khoa trương.
Cho đến một màn vừa rồi, hắn mới hiểu được lời Lục Trần nói không hề khoác lác tí gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận