Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 716: Người đi theo Mai Tiêu? (2)

Một nam tử mặc áo xanh ôm quyền nói: "Mai Tiêu công tử, chúng ta lại gặp mặt rồi. Ta còn nhớ lần cuối gặp nhau là tại đại hội vấn đạo Siêu Phàm, Mai Tiêu công tử đã đánh bại Lý Đạo Tử, Lê Nam Mặc và giành chức vô địch. Từ đó đến nay đã qua sáu bảy năm rồi."
"Đúng vậy, trước đây ta cũng tham gia đại hội vấn đạo, nhưng tiếc là chỉ đạt được thành tích đứng thứ tự hơn hai trăm thôi." Một thanh niên khác lại nói.
Đại hội vấn đáp Siêu Phàm năm đó, khi đạo tông tổ chức luận võ giữa các thiên kiêu Siêu Phàm của Huyền vực, tất cả thiên kiêu Siêu Phàm đã tham gia, thử hỏi ai có thể chỉ với một lần đã vô địch danh chấn Huyền vực.
Mai Tiêu bỗng nhiên nổi tiếng và đoạt được vị trí thứ nhất. Kể từ đó, cuộc đời hắn trở nên thông suốt, bất khả chiến bại trong số những người đồng cảnh giới, quét sạch ngàn quân, không ai là đối thủ của hắn.
Lời khen của những thanh niên xung quanh dành cho Mai Tiêu cũng không khiến hắn dao động trong lòng. Sau khi mọi người nói xong, hắn khẽ đật đầu như chào hỏi rồi tiến vào cung điện mà không quay đầu nhìn lại.
Những thanh niên này thấy Mai Tiêu rời đi cũng không hề để ý. Dù sao người ta cũng là người đứng đầu Huyền vực, bất kể địa vị hay danh tiếng đều vượt xa họ, nhiêu đó thôi cũng đủ khiến họ phải nể phục. Vì vậy thái độ lạnh nhạt của Mai Tiêu đều được mọi người bỏ qua.
Lục Trần nhìn theo bóng lưng của Mai Tiêu rồi mỉm cười, tên này kiêu ngạo thật đấy.
Lục Trần cũng đứng dậy, đi vào trong cung điện và ngồi xếp bằng tu luyện.
Chỉ thấy một tầng lửa đen quỷ dị xuất hiện bên ngoài cơ thể hắn, ngọn lửa đen giương nanh múa vuốt cắn nuốt và hấp thụ những hạt hoả diễm. Cứ như vậy cho đến nửa tháng sau, có một thị nữ trong Hoả Diễm cốc đến thông báo, không gian Hoả Diễm sắp được mở ra cho người ngoài, xin mời những vị khách từ xa tới tập trung.
Cái gọi là không gian Hoả Diễm chính là một không gian độc lập do Hoả Diễm cốc đã hao phí tài lực vô cùng lớn để xây dựng nên, những hạt hoả diễm trong này nồng đậm hơn bên ngoài gấp mấy lần.
Ở trong không gian Hoả Diễm hấp thụ những hạt hoả diễm để rèn luyện khí lực có thể đạt được hiệu quả gấp đôi so với nỗ lực bỏ ra.
Lục Trần và Mai Tiêu đứng dậy và đi về phía quảng trường bên ngoài. Họ thấy một nhóm người đã tụ tập trên quảng trường, chủ yếu là tu sĩ của Hoả Diễm cốc, còn lại là thiên tài ngoại giới ngàn dặm xa xôi tới Hoả Diễm cốc đợi ngày không gian được mở ra.
"Chư vị, chắc các ngươi đã biết về quy củ trong không gian Hoả Diễm. Quy tắc hoả diễm trong không gian rất dày đặc nên đã sinh ra một lượng lớn hoả tinh. Những hoả tinh này đều có sức chiến đấu của Vương cảnh và Hoàng cảnh, vì vậy trong quá trình rèn luyện khí lực, hi vọng các ngươi chú ý an toàn. Nếu không, chúng ta sẽ không thể bàn giao cho trưởng bối các ngươi được."
một Thánh cảnh đứng trên trời cao nói với mọi người.
Tất nhiên, những lời này đã được gửi tới hơn một trăm người trên khắp lãnh thổ Huyền vực, bởi vì họ sợ rằng những thiên kiêu của các thế lực này sẽ bỏ mạng trong đó.
"Vào đi, sống chết do số, tất cả đều không liên quan đến Hoả Diễm cốc." Thánh cảnh Hoả Diễm cốc bổ sung một câu.
Không một ai trên quảng trường phản bác lại, bọn họ biết sự nguy hiểm của không gian Hoả Diễm. Trước đây, một số ít thiên tài vì sự tự tin mù quáng mà đã mất mạng, dẫn tới một số thế lực nào đó đã đến Hoả Diễm cốc gây khó dễ, thậm chí còn hận Hoả Diễm cốc thấu xương.
Vì vậy, mỗi lần trước khi tiến vào, những cường giả Hoả Diễm cốc sẽ thông báo tình hình cho bọn họ.
"Ta sẽ không vào không gian Hoả Diễm, ngươi vào một mình đi." Lục Trần nói với Mai Tiêu đang đứng trước mặt mình.
Không gian Hoả Diễm hoàn toàn không có sức hấp dẫn đối với Lục Trần nên lần này hắn sẽ không tiến vào.
"Được."
Mai Tiêu gật đầu, đáp lại một tiếng.
Sau khi cường giả Thánh cảnh của Hoả Diễm cốc nói xong, hắn liền mở giới môn của không gian Hoả Diễm ra, một cánh cửa tràn ngập hoả diễm bùng cháy sừng sững giữa không trung và một làn sóng nhiệt mênh mông cuồn cuộn khuếch tán từ trong ra ngoài.
Vù vù vù!
Khi đại môn hoả diễm mở ra, từng bóng người bay vào trong đó.
Ngay sau đó đã có hơn ngàn người bước vào.
Giữa quảng trường to lớn chỉ còn lại Lục Trần đang đứng.
"Ngươi không vào?"
Trên trời cao, Thánh cảnh kia thấy Lục Trần nói, ánh mắt hắn ánh lên một tia kinh ngạc.
"Không có hứng thú." Lục Trần lười biếng phun ra bốn chữ.
"Nếu đã không có hứng thú, vậy xin cứ tự nhiên." Cường giả Thánh cảnh nói xong bèn đóng cửa lại, chuẩn bị rời đi.
Nhưng hắn đột nhiên dừng tại chỗ, trầm ngâm nhìn về phía xa, nơi đó có những luồng khí tức đang tràn về phía này. Không lâu sau, từ xa xa có một đoàn người chậm rãi đi tới.
Giữa đoàn người có một lão giả mang theo khí tức Thánh cảnh dao động trong không khí, phía sau còn có vài thanh niên khí độ bất phàm.
"Đạo huynh, các ngươi đã đến muộn, bọn họ vừa mới tiến vào." Thánh cảnh Hoả Diễm cốc nhìn đám người đi tới, mỉm cười nói.
Người của Hoả Diễm cốc nói với một giọng điệu quen thuộc, hiển nhiên là quen biết với người vừa tới, hoặc quen biết gia tộc của nhóm người này.
"Đúng là có hơi đáng tiếc." Lão giả nói xong liền chuyển chủ đề: "Nửa năm mở một lần nên cũng không vội. Những tiểu bối này giao cho đạo huynh chiếu cố vậy."
"Không thành vấn đề." Thánh cảnh Hoả Diễm cốc khẽ gật đầu.
"Làm phiền rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận